Lòng trắc ẩn: Tinh hoa của y học
Bài thuốc tốt nhất đến từ những người thầy thuốc có tay nghề cao và giàu lòng trắc ẩn.
Tất cả chúng ta đều đang nhận được quá nhiều email và tin nhắn [quảng cáo] khiến chúng ta muốn tắt các thiết bị của mình. Tôi không có nhu cầu cần biết về khuyến mại mới nhất cho một máy laser mới hoặc nhận được một tin nhắn cho tôi biết rằng tôi đã giành được một chiếc iPhone miễn phí nếu chỉ cần phản hồi.
Tôi cũng nhận được rất nhiều thư kiểu cũ, từ các công ty bảo hiểm từ chối đơn thuốc của bệnh nhân vì lý do này hay lý do khác, đến một công ty nói với tôi rằng họ có thể cung cấp dịch vụ để ngăn tôi không phải nhận các đề nghị không mong muốn! Với tất cả những điều đang xảy ra này, tôi đã rất bất ngờ khi nhận được một bức thư viết tay từ một bệnh nhân lâu năm, N.L.
Tôi đã thực sự chững lại, nhìn vào phong bì, nhẹ nhàng mở ra và bắt đầu đọc. Điều gì đó về lá thư đã nói với tôi rằng, “hãy bình tĩnh và đọc.”
Cô bắt đầu bởi dòng chữ “Tiến sĩ Weiss thân mến,” và giải thích lý do tại sao cô đã không đến trong kỳ khám định kỳ hàng năm trong năm qua. Nhiều bệnh nhân đã không đến, vì sợ COVID 19. Tôi chỉ biết trấn an họ và đáp lại rằng “đừng lo, bây giờ bạn đang ở đây.”
N.L. tiếp tục nói rằng cô thực sự đã bỏ lỡ “chuyến thăm” hàng năm của chúng tôi. Tôi thích cách cô ấy gọi kỳ khám bệnh hàng năm của mình là “chuyến thăm của chúng ta.” N.L. bằng tuổi tôi, không có con, và mỗi năm chúng tôi đều thảo luận về cuốn sách mà chúng tôi thực sự yêu thích trong năm qua. Cả hai chúng tôi đều là những người ham đọc sách. Cô ấy nói rằng cô thực sự thích đề xuất của tôi về “The Lost Shtetl/ Thị trấn Shtetl đã mất,” của Max Gross. Cô ấy muốn đưa cho tôi “một đề nghị cuối cùng,” cuốn sách “Yiddish for Pirates/Tiếng Yiddish cho Cướp biển” của Barry Garwin.
Tôi đã phải dừng lại và đọc lại dòng cuối cùng đó, “một đề nghị cuối cùng.” Tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô ấy nói rằng cô bị u nguyên bào thần kinh đệm giai đoạn 4 (một loại ung thư não nguy hiểm gây chết người) và sẽ không gặp lại tôi nữa.
N.L. đã viết rằng cô thích việc trở thành bệnh nhân của tôi “mãi mãi trong nhiều năm” và rất biết ơn sự chăm sóc của tôi dành cho cô. Tôi đã gặp N.L trong khoảng 35 năm, và chúng tôi thực sự nói về sách vào mỗi năm [gặp lại]. Tôi đã cho cô đọc “The Martian/Người Sao Hỏa” của Andy Weir, nhiều năm trước khi bộ phim ra mắt. Cô không thích câu chuyện đó nhiều như tôi, nhưng cô đã đọc nó.
Bức thư này đã làm tôi chấn động rất mạnh. Tôi đã mất đi nhiều bệnh nhân trong nhiều năm qua và đã xây dựng một mối quan hệ lâu dài và bền chặt với rất nhiều người. N.L. là một trong những người thực sự tốt.
Lòng trắc ẩn là từ chuyên môn rất thông dụng ngày nay khi nói về vấn đề chăm sóc sức khỏe. Nhưng lòng trắc ẩn thực sự là gì? Tạp chí Clinical Ethics đã có một bài xã luận với tiêu đề “Lòng trắc ẩn trong việc chăm sóc sức khỏe” trong ấn bản cùng chủ đề đặc biệt vào năm 2013 của họ.
Bài xã luận đưa ra quan điểm rằng “Lòng trắc ẩn và sự đồng cảm liên quan đến sự thấu hiểu, một nghệ thuật tinh tế nhưng chính xác để ‘đọc’ cảm xúc của người khác và phản ứng một cách nhạy cảm và phù hợp.” Đôi khi chúng ta cần sự thấu hiểu này một cách rõ ràng, chẳng hạn như khi đối mặt với một tình huống có thể đe dọa đến tính mạng mà sự giúp đỡ của một người khác là rất quan trọng để giải quyết vấn đề.
Lòng trắc ẩn là chìa khóa để cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe tốt nhất có thể. Bảo vệ sức khỏe cho bệnh nhân là một phần quan trọng khi trở thành một người bác sĩ. Và lòng trắc ẩn chính là nơi “sự chăm sóc” bắt đầu.
Một đánh giá nghiên cứu được công bố trên tạp chí The Patient vào năm 2017 đã xem xét 9 nghiên cứu cố gắng đo lường lòng trắc ẩn giữa các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe. Các tác giả đã đi đến kết luận rằng cần có một “công cụ tâm lý có giá trị để đo lường toàn diện việc xây dựng lòng trắc ẩn trong các cơ sở chăm sóc sức khỏe.”
Nói cách khác, hiện đang có rất nhiều lo ngại về việc thiếu lòng trắc ẩn trong các hệ thống chăm sóc sức khỏe. Vấn đề là, như đã nói, chúng ta đo lường bằng gì. Họ là những nhà khoa học, họ muốn có một cách để đo lường. Chúng ta cần nhiều lòng trắc ẩn hơn nhưng tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai trong chúng ta cũng cần nghiên cứu để nhận ra điều đó.
Tôi đã cố gắng liên hệ với N.L., nhưng không nhận được phản hồi nào. Gần đây tôi đã viết một lá thư cho cô ấy, cảm ơn cô vì đã làm bệnh nhân của tôi và cho phép tôi “chăm sóc.”
Tôi nói với vợ tôi về N.L. và cô ấy nhắc tôi về một câu chuyện khác mà tôi kể cho cô ấy nhiều năm trước về bệnh nhân đã mất đầu tiên của tôi.
Đó là năm 1979, tôi đã thực hiện một cuộc phẫu thuật luân phiên tại bệnh viện Quản lý Cựu chiến binh ở Ann Arbor khi đang học năm thứ ba tại Trường Y của Đại học Michigan. Lúc đó, dù mới là một sinh viên y khoa, nhưng tôi đã coi C.L. là bệnh nhân của tôi.
Anh và vợ sở hữu một tiệm bánh ở Toledo, Ohio, chỉ cách đó 50 dặm (8,05km). C.L. mắc bệnh tiểu đường nặng cũng như bệnh tim nghiêm trọng. Công việc của tôi là “cắt bỏ” những ngón chân hoại tử do tiểu đường của anh mỗi ngày. Tôi phải cắt mô hoại tử ngay tại giường của anh. Ngày đó những khu giường chỉ ngăn bằng rèm cửa, không có phòng riêng như ngày nay.
Anh đã bị mất một số ngón chân và vào ngày hôm đó, tôi đã cắt bỏ ngón chân cái của anh nhưng anh vẫn nở nụ cười. C.L. đã kể cho tôi nghe về những khó khăn và niềm vui trong cuộc sống của mình. Hai ngày sau khi bị mất ngón chân, vợ anh đã đem cho tôi một chiếc bánh sinh nhật mà cô tự nướng. Tôi không bao giờ biết được làm sao mà họ phát hiện ra ngày đó là lần sinh nhật thứ 22 của tôi.
Vài ngày sau, anh rơi vào hôn mê và chúng tôi không thể giúp anh tỉnh lại được nữa. Thực tế, tôi chỉ đứng ở phía sau và quan sát các bác sĩ và y tá làm mọi thứ họ có thể.
Sự ra đi của anh khiến tôi đau lòng, nhưng tôi biết sẽ còn rất nhiều những lần như vậy trong những năm sắp tới. Tôi đã phải hoàn tất các thủ tục kiểm tra cùng với nhóm y tế sau đó. Tất cả đều rất ảm đạm, hầu như không có một từ nào không cần thiết được nói ra.
Lòng trắc ẩn không chỉ dành cho các bác sĩ mà còn dành cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần dành thời gian để dừng lại và đọc những bức thư đó. Lòng trắc ẩn cần xuất phát từ cả hai phía. Tôi luôn nể phục những bệnh nhân có vấn đề sức khỏe nghiêm trọng nhưng vẫn chân thành hỏi cảm giác của tôi và gia đình tôi thế nào.
“Một cử chỉ tử tế có thể chạm đến một vết thương mà chỉ có lòng trắc ẩn mới có thể chữa lành.” – Steve Maraboli
Tân Dân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times