COVID-19 qua con mắt của trẻ thơ
Trẻ em có cái nhìn độc đáo và những hiểu biết về đại dịch và cách người lớn chúng ta đối phó với đại dịch.
“COVID là nơi bạn chết.”
Cháu trai 3 tuổi của tôi, John Henry, đã nói như vậy khi tôi hỏi cháu biết gì về COVID-19.
Giống như nhiều người, hàng ngày tôi gặp vô số các bài báo trực tuyến cảnh báo về tác động tiêu cực của virus đối với giới trẻ. Mặc dù chỉ có một số ít trong số họ đã chết vì COVID-19 và hầu hết trong số họ không có triệu chứng hoặc không nhiễm virus, nhưng các báo cáo này thường xuyên đề cập đến những hậu quả khắc nghiệt của đại dịch này: trường học đóng cửa, học trực tuyến, các hoạt động thể thao và các hoạt động ngoại khóa khác bị hủy bỏ, trẻ em bị tách khỏi bạn bè. Những biện pháp này đã khiến nhiều trẻ em và thanh thiếu niên chán nản, sợ hãi, thậm chí có trường hợp còn tự tử.
Tôi biết về những hậu quả này qua internet, nhưng tôi quyết định kể lại một câu chuyện và phỏng vấn một số đứa cháu của tôi về kinh nghiệm, suy nghĩ và cảm xúc của chúng khi chúng tôi trải qua nhiều tháng gián cách xã hội, khẩu trang và những hạn chế khác.
Người đứa trẻ nhất trong nhóm trẻ này đang theo học tại một trường trung học dự bị Công giáo nhỏ ở Pennsylvania. Những đứa trẻ khác thì học tại nhà. Chúng tôi tập trung quanh bàn ăn, và tôi hỏi một vài câu hỏi. Đây là những gì bọn trẻ đã nói.
Maggie, 13 tuổi: “Cháu nghĩ không ai nên đeo khẩu trang trừ khi họ muốn và những người già nên được giúp mua hàng tạp hóa để họ không phải ra ngoài. Cháu cũng nghĩ rằng nhiều trẻ em sẽ buồn ngủ hơn vì chúng đang xem TV ở nhà thay vì học hoặc chơi thể thao. Và rất nhiều người sẽ béo hơn. Điều đáng buồn nhất về COVID là đeo khẩu trang.”
Chị gái sinh đôi Annie của Maggie thì nói: “Chúng cháu vẫn gặp gỡ với một số bạn bè ở đây vì họ không thực sự lo lắng về COVID. Dì Terry của cháu là một y tá, và dì ấy bị COVID, và Hickeys bạn của của chúng cháu cũng vậy, bạn ấy nhiễm virus từ Cha Carr. Nhưng mọi người đều ổn. Điều khiến cháu buồn nhất về COVID là mọi người dễ mất bình tĩnh hơn và dễ gắt gỏng hơn.”
William 10 tuổi: “Đó là một sự thay đổi lớn. Mọi thứ bị tắt nguồn. Cháu không thể đi đâu cả.”
Daniel 6 tuổi: “COVID là khi bạn bị ốm và sau đó nôn mửa rất nhiều.”
Michael 15 tuổi có những suy nghĩ chững chạc nhất về vấn đề này: “Nó đã ngăn cản sự kết nối của chúng cháu với thế giới bên ngoài. Các mùa thể thao của chúng cháu đã bị ảnh hưởng và chúng cháu không thể thực hiện bất kỳ chuyến đi dã ngoại nào bên ngoài. Cháu nghĩ COVID sẽ ảnh hưởng đến khả năng vượt qua nghịch cảnh của một số người. Ngay bây giờ, mọi người đang được yêu cầu đi vào vỏ ốc, đeo khẩu trang và làm những gì được chỉ bảo. COVID-19 là tuân theo mệnh lệnh.”
Michael lưu ý rằng một trong những người cha ở ký túc xá của cháu đã mắc COVID vào mùa hè và vượt qua rất tốt.
Cháu nói: “Người Mỹ trong hai thế kỷ qua đã tự hào vì đã đứng lên bảo vệ quyền lợi của họ. Nhưng bây giờ họ tin tất cả những gì họ nghe và họ sợ hãi mọi thứ. Hai trăm năm mươi năm trước, họ đã chiến đấu với đế chế lớn nhất trên thế giới với tư cách là một nhóm thuộc địa nhỏ bé và bây giờ họ đang sợ hãi vì một cơn dịch cúm tồi tệ. ”
Một số ý kiến tôi nhận được thông qua cha mẹ và bạn bè của của các cháu. Những ý kiến khác thì tôi có được bằng cách quan sát trực tiếp.
Sau đó, tôi tự hỏi: Liệu những hạn chế này có để lại vết sẹo tâm hồn cho lũ trẻ cháu tôi không?
Ngay bây giờ, tôi không biết.
Nhưng tôi biết những chỉ thị và sắc lệnh này đã khiến nhiều người hoài nghi. Họ không còn tin rằng việc đóng cửa công viên, trường học, thư viện, nhà thờ và các chương trình thể thao giúp họ chiến đấu lại COVID-19.
Nói cách khác, họ không còn tin tưởng vào các “chuyên gia” hoặc tin rằng các cơ quan chính phủ của chúng tôi biết họ đang làm gì. Với sự giả dối, nhầm lẫn và sai sót của một số thống đốc và thị trưởng của chúng ta, có lẽ sự ngờ vực đó là lành mạnh và là bài học quý giá cho tương lai.
Khi John Henry bắt đầu cuộc thảo luận của chúng tôi bằng cách nói, “COVID là nơi bạn chết,” những người còn lại trong chúng tôi phá lên cười.
Nhưng khi tôi nhìn xung quanh đống đổ nát và mớ hỗn độn xấu xí mà chúng ta đã tạo ra cho xã hội và văn hóa của chúng ta vào năm ngoái, tôi nghĩ đứa trẻ đã đúng.
Jeff Minick có bốn người con và hơn một chục đứa cháu đang trong độ tuổi phát triển. Trong 20 năm, ông dạy lịch sử, văn học và tiếng Latinh cho các cuộc hội thảo của học sinh giáo dục tại nhà ở Asheville, NC. Ông là tác giả của hai cuốn tiểu thuyết “Amanda Bell” và “Dust on their Wings” và hai tác phẩm phi hư cấu, “Learing as I Go ”và“ Movies Make the Man.” Ngày nay, anh ấy sống và viết tại Front Royal, Va. Xem JeffMinick.com để theo dõi blog của anh ấy.
Jeff Minick
Thu Anh biên dịch
Xem thêm: