Tôi luyện thép: Nhà hoạt động suy ngẫm về ý nghĩa của khổ đau sau khi đọc bài viết của nhà sáng lập Pháp Luân Công
Năm 2011, cuộc đời của ông Đoàn Tỉnh Cương (Doan Jinggang) đã thay đổi mãi mãi sau khi ông giương cao biểu ngữ ở tỉnh đảo Hải Nam, cực nam Trung Quốc, yêu cầu “tất cả các chế độ độc tài tham nhũng” phải từ chức.
Giữa một làn sóng nổi dậy ủng hộ dân chủ ở Trung Quốc được truyền cảm hứng từ các cuộc nổi dậy chống chính phủ ở thế giới Ả Rập hồi năm 2011, biểu ngữ thách thức đó đã đưa ông Đoàn đến một đồn công an Trung Quốc. Tại đó, hàng chục công an đã đánh đập và thẩm vấn ông trong một phiên giày vò kéo dài suốt 24 giờ.
Trong một chuyến hành trình điên cuồng diễn ra sau đó để tìm kiếm sự yên ổn, ông Đoàn đã phải vượt qua những ngọn núi tại biên giới Trung-Việt, sống trong tình cảnh vô gia cư và cơ cực trong lúc lang thang khắp Đông Nam Á, cảm thấy tuyệt vọng không chốn nương thân. Trong nhiều tuần, ông qua đêm trên một chiếc chiếu cói tại những hành lang của một ngôi chùa Phật giáo ở Cambodia, nơi những cơn gió lạnh bất giác thổi qua thường khiến ông rùng mình tỉnh giấc. Thường thì ông chỉ được ăn một bữa cơm mỗi ngày từ những món ăn bố thí mà các nhà sư chia sẻ với ông.
Rốt cuộc, ông Đoàn đã phiêu bạt qua hơn nửa chục quốc gia để xin tị nạn — điều mà ông vẫn mãi không thực hiện được cho đến khi Thụy Điển mở rộng vòng tay với ông một thập niên sau đó. Cảm giác tuyệt vọng ấy đã có lúc khiến ông bơi năm giờ đồng hồ từ Malaysia đến Singapore, đi dép lê và bám lên một chiếc phao bơi do Trung Quốc sản xuất để chống đỡ trong những lúc kiệt sức.
Lúc da ông chạm vào nước, ông đã có cảm tưởng như mình sắp lìa trần.
“Thật lòng tôi không muốn làm như vậy,” ông nhớ lại suy nghĩ lúc đó. “Tại sao tôi phải chịu khổ thế này?”
Ông Đoàn đã tìm thấy lời giải đáp trong một bài viết mới đây có nhan đề “Vì sao có nhân loại” của ông Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần bao gồm các bài tập tĩnh tại và các giá trị cổ xưa lấy các nguyên lý chân, thiện, và nhẫn làm trọng tâm.
Trong bài viết này, ông Lý viết rằng mục đích mà nhân loại tồn tại không phải để đạt được thành tựu mà là để tiêu bỏ tội nghiệp, hay tội lỗi, của họ.
“Trong khổ [ấy] người có thể bảo trì thiện lương, còn biết tri ân, làm một người tốt, [thì] đó chính là đề cao bản thân,” ông viết. “Khổ có thể tiêu tội nghiệp, đó là nhất định; trong thống khổ và mâu thuẫn, người còn có thể bảo trì thiện lương thì sẽ tích công đức, từ đó sinh mệnh đạt được thăng hoa.”
Quan niệm rằng qua quá trình chịu đựng nỗi thống khổ, con người có thể đạt được sức mạnh nội tâm là một thông điệp đáng chú ý đối với ông Đoàn, một người sớm đã trở thành tín đồ Cơ Đốc từ thuở thiếu thời.
“Cũng giống như thép,” ông Đoàn nói. “Trải qua rất nhiều lần tôi luyện đã khiến thanh thép trở nên bất khả chiến bại.”
Từ thời cổ đại, thống khổ đã là một chủ đề luôn hiện hữu trong các tín ngưỡng. Chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá, và những tín đồ Cơ Đốc thuở sơ khai đã phải đương đầu với các đợt bức hại trước khi tín ngưỡng này trở nên phổ biến. Tại Trung Quốc cộng sản, ước tính 100 triệu học viên Pháp Luân Công đã trở thành các mục tiêu của chính quyền trong một cuộc đàn áp sâu rộng kể từ năm 1999, khiến hàng triệu người phải chịu nỗi thống khổ của việc bị giam giữ và tra tấn, cùng với vô số nạn nhân tử vong do nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức có hệ thống.
Ông Đoàn nói: “Lịch sử giống như một vòng tuần hoàn.”
Tính khiêm nhường
Ông Triệu Hân (Zhao Xin) là một nhà lãnh đạo sinh viên trong các cuộc biểu tình nhằm thúc đẩy cải tổ chính trị tại Quảng trường Thiên An Môn năm 1989. Ông hiện đang sinh sống tại Hoa Kỳ. Ông từng bị giam giữ và bỏ tù ít nhất bảy lần vì đã tích cực tham gia hoạt động, trong thời gian đó ông đã bị tra tấn nhiều lần đến suýt mất mạng.
Ông nhận thấy sự hiểu biết thấu suốt của ông Lý về sự tồn tại của con người đã giúp ông mở mang tầm mắt, đặc biệt là về mối liên hệ giữa người và Thần.
“Dù là ở Trung Quốc hay ở nơi đâu cũng vậy, ngay cả các nhà sư và các nhà hiền triết giác ngộ từ thời cổ đại cũng không thể giải đáp những câu hỏi căn bản này,” ông nói với The Epoch Times. “Vũ trụ này được hình thành như thế nào? Tại sao nhân loại tồn tại? Không ai có thể giải đáp. Và hầu như không ai động chạm đến những điều nhân loại đang làm trong xã hội này.”
Sau khi dành vài ngày để nghiền ngẫm bài viết này, ông Triệu, cũng là một tín đồ Cơ Đốc, tin rằng mọi người nên đọc bài viết một cách cởi mở cho dù bài này có phù hợp với những quan niệm thông thường mà họ ôm giữ hay không.
“Có quá nhiều thứ chúng ta không biết,” ông nói. “Chúng ta cần thừa nhận những giới hạn này đối với cuộc sống, sự hiểu biết, và năng lực của mình.”
Ông Triệu Trung Nguyên (Zhao Zhongyuan) (không có mối quan hệ họ hàng với ông Triệu Hân) đã có chung quan điểm với nhà hoạt động nói trên khi ông chia sẻ về hệ thống Trung y cổ truyền mà ông thực hành. Ông là một bác sĩ Trung y nổi tiếng trong giới chính trị gia và quan chức quân đội Trung Quốc ở Bắc Kinh.
Thông thường, người ta xem Trung y là quá bí ẩn và họ cố chấp rằng những gì họ thấy thì họ mới tin. Nhưng ông Triệu lập luận rằng năng lực của một người đã hạn chế tầm hiểu biết của bản thân họ, vậy nên ông đề nghị rằng mọi người không nên bác bỏ những lời ông Lý nói mà hãy lùi lại một bước để suy xét về những hạn chế trong khả năng nhận thức của con người.
Ông Triệu, vốn là một Phật tử, đã chia sẻ quan điểm với The Epoch Times rằng, “Trung y hoạt động theo cách cảm nhận các đường kinh mạch của một bệnh nhân, đó là điều quý vị không thể sờ hoặc nhìn thấy được. Nhưng dù thế nào thì Trung y cũng có công hiệu.”
“Những thứ mà người ta nhìn thấy bằng cặp mắt này là quá ít ỏi, vì vậy những gì không nhìn thấy không hẳn là không tồn tại. Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một phần rất hẹp của quang phổ ánh sáng; phạm vi tần số mà người ta có thể nghe thấy cũng như vậy.”
Một hồi chuông cảnh báo
Đêm ngày 20/01 đánh dấu Tết Nguyên Đán cũng là lúc bài viết của ông Lý được phát hành, ông Diệp Ninh (Ye Ning), một luật sư ở New York, đã đọc đi đọc lại bài báo này ba lần.
Ông gọi bài viết là một “phương thuốc vô cùng hữu hiệu để đánh thức con người tỉnh mộng.”
Theo ông Lý, vũ trụ trải qua quá trình “thành-trụ-hoại-diệt”, hệt như con người phải chịu đựng “sinh-lão-bệnh-tử”, và rằng nhân gian hiện đang trong giai đoạn cuối cùng của thời kỳ diệt.
“Đây là một hồi chuông cảnh báo cho nhân loại,” ông Diệp, cũng là một tín đồ Cơ Đốc, nói với The Epoch Times. “Người nào không cố gắng vươn lên sống tử tế và cải sửa nội tâm, mà vẫn tiếp tục hành ác, thì quãng thời gian của người ấy sẽ chẳng còn bao lâu nữa.”
Ông Diệp cho biết ông đã chứng kiến tiêu chuẩn đạo đức nhân loại trượt dốc với tốc độ nhanh chóng kể từ thời Đệ nhị Thế chiến.
“Chúng ta chứng kiến sự phát triển bùng nổ của các công nghệ cao và cuộc cách mạng công nghệ chóng mặt. Những khám phá và phát minh mới cho phép nhân loại sống một cuộc sống sung túc về vật chất, thế nhưng những chuẩn mực về tinh thần và đạo đức đã tuột dốc không phanh.”
Ông cho rằng ảnh hưởng do chủ nghĩa toàn trị của cộng sản Trung Quốc mang lại là một trong những nguyên nhân. “Nhưng đó cũng không phải là một vấn đề của riêng Trung Quốc — đó là khung cảnh hỗn loạn trước thềm hủy diệt.”
Thông điệp cảnh báo này cũng được bà Vương Tinh (Wang Jing) hưởng ứng. Bà là một nhà bất đồng chính kiến gốc Trung Quốc, hiện đang sinh sống tại Hoa Kỳ và điều hành một trang web dành riêng cho vấn đề nhân quyền ở Trung Quốc.
Bà Vương đã trở thành một người thỉnh nguyện đòi công lý cho em gái bà. Em gái bà bị đâm tử vong ở tuổi 19 khi đang làm việc trong ca trực tại một công ty dầu khí nhà nước. Nhiều năm cố gắng nhưng không có kết quả đã khiến bà vỡ mộng với nhà cầm quyền Trung Quốc và thúc đẩy bà giúp đỡ những người đồng hương Trung Quốc bảo vệ quyền lợi của họ.
Đối với bà Vương, lời cảnh báo mà ông Lý đưa ra trong bài viết này là việc lựa chọn giữa cái thiện và cái ác cũng là một vấn đề sinh tử.
Bản tin có sự đóng góp của Li Yuanming, Xue Mingzhu, Linda Lin, và Hong Ning
Thanh Nhã biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times