Cô Angelia Wang trình diễn vẻ đẹp của văn hóa Trung Hoa thông qua vũ đạo
Từng động tác vũ đạo trong múa cổ điển Trung Hoa đều chứa vỏ bọc nội hàm sâu sắc
Dưới đôi mắt của những người trong nghề, múa cổ điển Trung Hoa và múa ba lê là có sự khác biệt giống như ngày và đêm, nhưng đối với những khán giả bình thường tại rạp hát, thì rất có thể dễ dàng nhầm lẫn giữa múa cổ cổ điển Trung Hoa và múa ba lê, đặc biệt là kể từ khi các trường dạy múa và các công ty ở Trung Quốc sử dụng một sự kết hợp giữa múa cổ điển Trung Hoa và múa ba lê.
Trong một video trên nền tảng Shen Yun Zuo Pin, cô Angelia Wang , nữ nghệ sĩ múa chính của Đoàn Nghệ Thuật Biểu diễn Shen Yun có trụ sở tại thành phố New York, đã giải thích sự nhầm lẫn này bằng cách so sánh sáu đặc điểm điểm khác biệt giữa múa cổ điển và múa ba lê.
Múa cổ điển Trung Hoa gắn liền một cách chặt chẽ với nền văn minh Trung Hoa 5000 năm, các triều đại nối liền nhau càng làm phong phú thêm loại hình nghệ thuật này. Một nghệ sĩ múa mang trong mình nền văn hóa và lịch sử như vậy sẽ có năng lực để biểu đạt vẻ đẹp tuyệt vời đó.
Tư thế và Đường nét
Trong múa cổ điển Trung Hòa, xoay vòng là hình dáng quan trọng nhất. Các động tác vũ đạo luôn luôn nhẹ nhàng chuyển đổi và tạo thành hình cung tròn.
Tuy nhiên, trong múa ba lê, đường nét mới là thứ khiến các nghệ sĩ múa trở nên trang nhã và [giữ được trạng thái] thăng bằng. Cánh tay và đôi chân của các nghệ sĩ múa ba lê thường lượn thẳng và các góc độ mà đầu, thân trên và tứ chi tạo ra là vô cùng nghiêm ngặt.
Cô Wang chỉ ra rằng sự khác biệt giữa hai phong cách nhảy là có nguồn gốc sâu xa từ chính nền tảng văn hóa tương ứng của họ. “Văn hóa phương Tây trả lời thực. Hội họa phương Tây nhấn mạnh đến tính chất tiêu chuẩn của các đường nét, góc độ, phân phối cảnh và màu sắc – rất chú trọng đến hình thức.” Ngược lại ở Trung Hòa, các bức tranh không có độ chính xác cao như vậy, nhưng giá trị của chúng lại nằm ở việc mô tả ý sau mỗi nét vẽ. “Múa ballet nhấn mạnh vào các đường nét xinh đẹp. Mỗi tác phẩm cần phải là một bức tranh hoàn mỹ… Ngược dòng, múa cổ điển Trung Hoa, chú trọng vào cảnh giới nội tâm của nghệ sĩ.”
foot tác động
Như cô Vương mô tả, sự khác biệt ở các động tác chân giữa hải phòng cách múa là vô cùng dễ nhận thấy với các nữ nghệ sĩ múa. Các nữ nghệ sĩ múa ba lê thường được nhìn thấy với mũi chân hoặc là bàn chân luôn ở một trong năm tư thế mà ngón chân của họ đều hướng ra bên ngoài, tạo nên một vẻ ngoài vô cùng tinh tế.
Các nữ nghệ sĩ múa cổ điển Trung Hoa yêu cầu phải thành thục kỹ thuật di chuyển nhanh nhẹ của bàn chân họ từ phía sau Gót cho đến chân trong mỗi bước đi. Bàn chân chạm sàn từ vị trí Gót, tiếp đến là phần lòng bàn chân, đầu bàn chân và cuối cùng là ngón chân [chạm sàn]. Loại động tác chân này, được gọi là “viễn trường” trong tiếng Hoa ngữ, tạo nên ấn tượng như các nghệ sĩ múa đang bay nhẹ nhàng chuyển trên sân khấu vậy.
Các cấu hình chuyển động
Trong múa cổ điển Trung Hoa, các chuyển động của cánh tay và chân bắt đầu từ phần ngực và phần hông. Luồng chuyển động này bắt đầu từ một tác động nhẹ nhàng qua bên trái trước khi chuyển qua bên phải và cũng bắt đầu với một chuyển động nhẹ nhàng qua bên phải trước khi chuyển qua bên trái. Còn đối với múa ba lê, phần lớn các tác động đều tập trung ở đôi chân trong khi những chuyển động của đôi tay rất hạn chế.
Các động tác xoay cũng tạo ra sự khác biệt rõ ràng giữa múa ba lê và múa cổ điển Trung Hoa. Với múa ba lê, tác động xoay và chuyển hướng hầu hết đều thực hiện trên một mặt phẳng ngang. Trong khi với múa cổ điển Trung Hoa, đích thực là một “cối gió xay,” tác động xoay người theo phương đứng được sử dụng chủ yếu. Động tác xoay này có thể thực hiện tại chỗ hoặc trong khi di chuyển.
Lịch sử của các vũ điệu
Theo trung tâm Atlanta Ballet, loại hình múa này xuất hiện từ thời kỳ Phục Hưng Ý vào thế kỷ 15 và đã đạt đến đỉnh cao dưới triều đại Vua Louis XIV của nước Pháp. Vua Louis đã hệ thống hóa các tiêu chuẩn của múa ba lê, điều mà đến ngày tận thế hôm nay vẫn đang được áp dụng. Múa ba lê bắt đầu với các vũ điệu cung đình và do đó tuân theo các nghi thức của cung đình.
Trong khi đó, múa cổ điển Trung Hoa mới được tiêu chuẩn hóa trong thời kỳ gần đây, tuy nhiên loại múa này bản chất đã có sự kết hợp với vũ điệu cung đình Trung Hoa, với võ thuật, với nghệ thuật sân khấu khấu Trung Hoa, và với tất cả những gì tinh hoa nhất của mỗi triều đại xuyên suốt nền văn minh 5000 năm của đất nước Trung Hoa.
Hít thở và điều phối hơi thở
Múa cổ điển Trung Hòa kết hợp việc thở một cách có mục đích vào mỗi khía cạnh của điệu nhảy. Thực tế, cô Vương nói rằng việc hô hấp, khí vận chính là “linh hồn của múa cổ điển Trung Hoa. Khả năng ức chế hơi thở của bác sĩ kỹ thuật sẽ quyết định mức độ hiệu quả phát triển vũ khí hành đạo của một bác sĩ kỹ thuật diễn.”
Hít thở không phải là một yếu tố cần thiết trong múa ba lê. Trong khi trình diễn múa ba lê, các nghệ sĩ cố gắng làm cho các tác động trông như vô cùng nhẹ nhàng. Họ cố gắng tạo ra ấn tượng rằng mình không cần thở.
Rèn luyện cơ khí
Các cơ được sử dụng trong múa cổ điển Trung Hoa là những cơ được sử dụng trong các hoạt động thường ngày như là chạy bộ hoặc chơi thể thao. Vì vậy, khi các nghệ sĩ múa sinh hoạt trong cuộc sống thường nhật, họ cũng đang tăng cường các cơ bắp mà họ sẽ sử dụng trên sân khấu như vậy.
Đối với múa ba lê, các vũ công yêu cầu phải hướng mũi chân của họ ra ngoài để kích hoạt một nhóm cơ đặc biệt. Các cơ ở chân của các nghệ sĩ múa ba lê có sự khác biệt rõ ràng với các cơ ở chân của các nghệ sĩ múa ba lê cổ điển Trung Hoa.
Thời gian sắp tới, khi đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun lưu diễn đến địa phương của quý vị, quý vị hãy cố gắng tiếp nhận đa dạng tất cả những điều mà cô Vương đã nói và bản thân hãy khám phá xem những gì đã làm nên sự độc đáo của múa cổ điển Trung Hoa nhé.
Hoàng Long biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times