Từ cậu bé bóng chày đến nghệ sỹ múa chính, Jesse Browde hy vọng truyền cảm hứng để mọi người trở nên tốt hơn
Trong cuộc phỏng vấn độc quyền này với NTD, anh Jesse Browde, một nghệ sỹ múa chính của Đoàn Nghệ Thuật Biểu Diễn Shen Yun, nói về cuộc sống của một nghệ sỹ múa trong một đoàn nghệ thuật vũ đạo Trung Hoa cổ điển ưu tú thế giới. Đó có thực sự là khóa huấn luyện cấp độ Navy SEAL (Đặc nhiệm Hải quân Hoa kỳ) như anh đã nghĩ không? Và tại sao anh chọn sự nghiệp là vũ đạo Trung Hoa cổ điển? NTD cũng trò chuyện với cha của anh, người đã có những quyết định khó khăn khi gửi con trai đang ở tuổi thiếu niên đi học vũ đạo và làm thế nào mà ông biết đó là điều đúng đắn.
Xin mời quý vị theo dõi câu chuyện của anh Jesse và ông Levi Browde về trải nghiệm của họ tại Đoàn Nghệ Thuật Biểu Diễn Shen Yun trong cuộc phỏng vấn độc quyền này.
Evelyn: Xin chào! Tôi biết hẳn là ông đã rất bồn chồn và lo lắng khi gửi con trai của mình đi học, nhưng tôi phải nói rằng có vẻ như mọi thứ đã rất ổn với hai cha con, bởi vì cả hai hiện đều đang tham gia Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun. Tuy nhiên, để mở đầu, tôi muốn quay lại và bắt đầu từ đầu với anh Jesse, tất nhiên, bởi vì anh đã lớn lên ở Hoa Kỳ. Khi đó anh đang gắn liền tên tuổi của mình với văn hóa Mỹ quốc. Anh đã chơi bóng chày.
– Con đường anh đã lựa chọn là như thế nào khi anh đột nhiên lại hứng thú với vũ đạo Trung Hoa cổ điển?
Jesse Browde: Cha mẹ tôi đã tìm được một ngôi trường ở Middletown, New York, ở đó cũng dạy loại hình vũ đạo tương tự như Shen Yun đang biểu diễn trên sân khấu. Tại thời điểm đó, tôi có một số bạn bè đang học chương trình vũ đạo. Vì vậy tôi đã có thêm áp lực từ bạn bè nên tôi đã lựa chọn ghi danh vào một chương trình vũ đạo bởi vì tôi chỉ muốn ở cùng các bạn. Lý do khiến tôi kiên trì với vũ đạo là vì tình anh em. Tôi để ý rằng các diễn viên múa dường như gần gũi với nhau hơn một chút so với các bạn học những chương trình khác của trường, như khoa âm nhạc, hoặc như khoa học thuật.
Evelyn: Anh đã nói là cha anh, ông Levi đã đi tìm kiếm một trường tư thục. Vì sao ngay từ đầu ông lại cố gắng đưa con ra khỏi hệ thống trường công lập?
Levi Browde: Đầu tiên, chúng tôi đang ở nơi được cho là khu học chính ưu tú nhất ở New Jersey. Đó là một học khu rất tốt, nhưng tôi nghĩ có một vấn đề phổ biến trong giáo dục mà tôi đang chứng kiến. Chủ yếu có hai điều tôi muốn chỉ ra: một là sự kết hợp giữa phương tiện truyền thông xã hội và điện thoại thông minh đã thực sự làm thui chột năng lực giao tiếp xã hội của quá trình trưởng thành ở trường trung học và những thứ thuộc loại đó – tôi cho là tệ hơn rất rất nhiều so với những gì mà các phụ huynh nhận ra tại thời điểm đó. Vì lẽ đó mà tôi luôn chú ý đến các bài nghiên cứu về những gì đang xảy ra với thanh thiếu niên và thấy được tình trạng đó đang ảnh hưởng thế nào tới môi trường học tập của bọn trẻ. Tôi đã rất lo lắng về điều đó.
Tuy vậy, điều thứ hai đã khiến tôi rất lo lắng là kiểu tâm lý như nuông chiều này có vẻ là đã len lỏi vào các trường công lập, hay rộng hơn là vào lĩnh vực giáo dục và nuôi dạy con cái ở đất nước chúng ta trong hơn 10 năm qua. Và tôi cho rằng sự kết hợp đó rất nguy hiểm cho bọn trẻ. Nếu chúng tôi muốn dạy con làm người tự tin và điềm đạm, thì tôi nghĩ mình không muốn con vào trường công lập. Chúng tôi thực sự đã lái xe đi khắp vùng Đông Bắc Hoa Kỳ tìm kiếm các trường tư thục có thể có lựa chọn tốt hơn.
Evelyn: Tại sao lại là múa?
Levi Browde: Chuyện này rất thú vị. Đối với tôi, con trai thích múa vì bạn bè của nó, như cậu ấy đã nói, còn đối với tôi, tôi thực ra không quan tâm đến múa. Khi đó tôi không biết gì về múa. Nhưng có một điều tôi rất thích, đặc biệt ở ngôi trường này, là các giáo viên ở đây rất ưu tú. Thực ra đó là điều mà cha tôi từng cho tôi lời khuyên này, ông đã dặn khi tôi vào đại học, ông bảo, “con hãy tìm những giáo viên giỏi và tham gia các lớp học của họ”. Và tôi nghĩ điều cha nói nghĩa là, và tôi thấy rất đúng, là nếu chúng ta có những giáo viên giỏi đã làm được những điều vĩ đại trong đời và họ đang truyền thụ điều đó cho thế hệ trẻ, thì đó là một điều rất trân quý vì họ không chỉ đang dạy môn học đó thôi. Họ còn dạy một phương pháp luận, một cách tư duy, một cách để đạt được sự trác tuyệt. Và tôi đã thấy các giáo viên dạy múa tại ngôi trường mà Jesse sẽ vào học là như thế. Họ thực sự là những người có đẳng cấp. Thế là tôi nghĩ, “được rồi, tôi thực sự không quan tâm liệu con múa, hay con học, hay con có giỏi không. Nhưng con sẽ được học từ những giáo viên ưu tú này. Và đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời.” Thế nên tôi thực sự phấn chấn về điều đó.
Evelyn: Tôi muốn quay lại với anh Jesse một lát. Anh đã nói trước đó rằng về cơ bản anh nhận được một số phản hồi tiêu cực, ngay cả từ những huấn luyện viên múa này, nhưng sau đó anh đã bắt đầu thực sự đặt hết tâm trí vào việc trở thành một nghệ sĩ múa và anh đã thực sự quyết tâm làm điều đó. Vậy sự thay đổi này đến từ đâu?
Jesse Browde: Tôi nghĩ là có một bước ngoặt khá rõ ràng đối với mình. Đó là mùa xuân năm 2018. Năm đó nhà trường đã đưa chúng tôi đi xem chương trình Shen Yun. Chính năm đó, tôi được chứng kiến, không chỉ niềm đam mê của các nghệ sỹ múa trên sân khấu mà kiểu như là tác động của họ lên toàn bộ khán giả. Khi xem xong, tôi đã hạ quyết tâm rằng tôi muốn làm công việc này trong tương lai và không ai có thể ngăn cản được tôi. Và chủ yếu là vì tôi muốn truyền cảm hứng cho mọi người giống như cách tôi đã được truyền cảm hứng vào tối hôm đó khi xem Shen Yun.
Evelyn: Vậy ông cảm thấy như thế nào sau khi tiễn con đi, ông thấy sự chuyển tiếp đó như thế nào?
Levi Browde: Khi con còn học tại Học Viện Phương Bắc ở Middletown, cả gia đình chúng tôi vẫn ở cùng nhau, đó chỉ là một trường bán trú bình thường, trường tư thục. Nhưng khi cháu quyết định thi vào Học Viện Phi Thiên và rồi cuối cùng học tiếp lên đại học, thì đó là một sự thay đổi lớn đối với chúng tôi vì đó là một trường nội trú, và điều đó có nghĩa là tôi sẽ không thấy con trai mình nữa.
Nhưng việc này cũng thú vị. Tôi đã có một trải nghiệm thú vị vì tôi đã chứng kiến con rất nỗ lực để được vào Học viện Phi Thiên đến mức chúng tôi như kiểu đắm mình trong nhiệm vụ này cùng nhau, đâu đó gần nửa năm. Con đã luyện tập động tác kéo giãn, tất cả những bài tập kéo giãn khắt khe này, còn chúng tôi giúp con cố gắng và khích lệ con. Tôi nhớ ngày con trúng tuyển và chúng tôi đưa con đến trường, khi ra về, tôi thấy như cả tấn gạch đè nặng trong tâm mình. Cảm giác như thể ai đó vừa mới tạ thế vậy.
Và theo đúng nghĩa đen, trên đường lái xe về nhà tôi nghĩ, tôi không thể hiểu hết được một cách lý trí vì [lúc đó] đang quá tập trung vào điều tuyệt vời này, rằng con vừa được nhận vào ngôi trường này. Rồi tôi chợt nhận ra… tôi chưa sẵn sàng về mặt tâm lý và thực sự phải mất một thời gian dài để vượt qua cảm giác đó. Nhưng mỗi khi thấy buồn hay lo lắng về chuyện này, tôi lại nhận ra cháu đang ở đâu, rằng cháu chuyên tâm vào mục đích của mình đến thế nào và đó là điều tốt nhất cho cháu. Thế nên cuối cùng người cha cũng vượt qua được.
Evelyn: Để hiểu rõ bối cảnh hơn, chúng ta đang nói về Trường Đại học Phi Thiên, vậy thì việc được nhận vào Trường Đại học Phi Thiên có nghĩa là cơ hội để cuối cùng anh có thể múa trên sân khấu Shen Yun lớn hơn rất nhiều.
Levi Browde: Đúng vậy, về cơ bản cô có thể xem Trường Đại học Phi Thiên là trường chuyên đào tạo cho Shen Yun. Trên thực tế, hai bên chia sẻ chung một khuôn viên ở ngoại ô New York. Trụ sở chính của Shen Yun, Trường Đại học Phi Thiên và Học viện Nghệ thuật Phi Thiên đều nằm trong cùng một khuôn viên rộng khoảng 1,62 km², một khuôn viên xinh đẹp ở ngoại ô New York.
Evelyn: Tôi hiểu rồi. Khi anh trúng tuyển… anh vừa chạm đến một chút, rằng anh đã không biết rõ mình đang dấn thân vào điều gì. Nhưng anh có những kỳ vọng nào vào thời điểm đó không? Thực tế là như thế nào?
Jesse Browde: Học Viện Phi Thiên, trình độ vũ đạo cao hơn rất nhiều so với ở Middletown. Nên tôi hy vọng việc đào tạo sẽ ngay lập tức nâng cao lên [kiểu như] Navy SEAL (Đặc nhiệm Hải quân Hoa Kỳ), một kiểu huấn luyện nghiêm ngặt. Và rồi tôi hơi lo sợ về điều đó, vì tôi đã đang gặp khó khăn trong việc theo kịp các bài tập giãn cơ mà chúng tôi thường tập ở Middletown. Nhưng không, rõ ràng đây không phải là Trung tâm Navy SEAL. Dù vẫn khá khó khăn, nhưng điều tôi thực sự không ngờ là nhờ quá trình đào tạo này, tôi đã phát triển mối quan hệ khăng khít với những người bạn cùng lớp đến học ở Phi Thiên cùng tôi. Bây giờ thì tôi gần như có thể gọi họ là anh em vì chúng tôi đã trải qua mọi việc cùng nhau, sống cùng nhau, và khổ luyện cùng nhau. Vào những ngày nghỉ, chúng tôi sẽ nô đùa và vui chơi cùng nhau. Họ kiểu như đã trở thành gia đình thứ hai của tôi vậy.
Evelyn: Thật tuyệt vời. Anh có thể nói thêm một chút về việc chúng ta có thể hình dung một ngày của anh sẽ như thế nào không? Bởi vì anh vừa phải luyện tập múa để trở thành một nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, lại vừa phải lo tất cả bài vở ở trường. Một ngày của anh thường diễn ra như thế nào?
Jesse Browde: Điều đó dẫn đến các ngày của tôi tương đối kín lịch, hầu như ngày nào cũng vậy. Vào buổi sáng sẽ có ba giờ tập vũ đạo, có thể là diễn tập hoặc tập với xà ngang và những việc tương tự. Có rất nhiều nghệ sỹ múa còn thức dậy sớm hơn để tập luyện thêm trước khi buổi diễn tập bắt đầu vào buổi sáng. Chúng tôi gọi đây là “zao gong”(Tảo công 早功). Rồi sau bữa trưa, vào buổi chiều là lúc chúng tôi học các môn học thuật. Chúng tôi học mọi thứ từ các môn học bình thường mà chị vẫn thấy ở trường như toán, khoa học, lịch sử. Chúng tôi cũng học các môn mà chúng tôi cần trên sân khấu, như Hoa ngữ, văn hóa Trung Hoa, nền văn minh Hoa Hạ, và những thứ tương tự. Và sau đó vào buổi tối, thì lại là luyện tập nữa, diễn tập nữa.
Evelyn: Khi nghe tất cả những điều này, khi đó ông có biết chuyện này sẽ thế nào với Jesse không? Ông đã bao giờ lo lắng rằng chuyện này có thể ảnh hưởng tiêu cực đến cậu ấy kiểu như bị áp lực, hoặc có thể cậu ấy sẽ phải trưởng thành quá nhanh không?
Levi Browde: Không, tôi chưa từng có nỗi lo lắng đó. Ý tôi là, thành thật mà nói, vì khi con bắt đầu tập luyện vũ đạo thì con đã kiểu như là một cầu thủ bóng chày cao lớn rồi. Nên mối bận tâm duy nhất của tôi là, liệu con có thể trụ lại đó không? Từ cả hai phía. Liệu con có thích điều đó không? Tôi đã lo rằng con có thể không thích. Và một ngày nào đó con sẽ gọi cho tôi và nói, “cha biết không, việc này không hợp với con đâu.”
Và tôi cũng sẽ không thất vọng nếu con từ bỏ múa. Nhưng tôi sẽ thất vọng vì tôi biết đó là một môi trường tuyệt vời để khích lệ và giúp con phát triển. Đó là mối bận tâm duy nhất của tôi. Và cuộc gọi đó không bao giờ đến. Nên là, mọi thứ đều ổn với tôi.
Evelyn: Vậy khi nào là lúc ông thực sự thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy như kiểu, “Ồ, con mình vẫn ổn ở đó. Đây là quyết định đúng đắn.” Ông đã có cảm giác đó chưa?
Levi Browde: Vâng, tôi nghĩ có hai khoảnh khắc hiện lên trong tâm trí tôi. Một là, trong suốt thời kỳ COVID, họ có một hệ thống kiểu “bong bóng chống lây nhiễm” rất nghiêm ngặt và tôi không được gặp con nhiều, tôi thực sự đã không gặp con thường xuyên trước đại dịch COVID. Vì vậy, vì tất cả những chuyện đó, như là khoảng thời gian hai năm rưỡi. Tôi nghĩ phải đến cuộc thi múa vào năm 2022 hoặc 2021 tôi mới thấy Jesse thực sự biểu diễn trên sân khấu. Và đó là lần đầu tiên. Một lần nữa, với tôi thì con trai tôi là cầu thủ bóng chày. Điều mà tôi đã quen thuộc. Và khi tôi đến cuộc thi đó, nhìn thấy cháu dự thi, đó là một khoảnh hoàn toàn bất ngờ. Ý tôi là, tôi không thể tin vào mắt mình. Một sự thay đổi hoàn toàn về vóc dáng và khả năng vũ đạo. Và phải thừa nhận rằng, [lúc ấy] tôi đã khóc như một đứa trẻ. Và đó chắc chắn là một khoảnh khắc tuyệt vời.
Tôi nghĩ khoảnh khắc thứ hai, và những điều này tinh tế hơn, trong những ngày nghỉ của bọn trẻ, mỗi tuần một lần chúng được nghỉ, và sẽ về nhà hoặc chúng tôi sẽ ra ngoài ăn. Có một sự thay đổi này ở con, tôi không biết con có nhận thấy không, nhưng chúng tôi sẽ chia sẻ với nhau về văn hóa Trung Hoa và những điều tương tự. Và con thực sự đã cho tôi vài lời khuyên, bởi vì khi đó tôi đang học tiếng Hoa. Và cháu kiểu như đưa ra cho tôi vài lời khuyên về cách tập trung vào việc đó ra sao và những gì không cần lo lắng quá. Đó là sự thân thiết, một mức độ thân thiết mà tôi chưa từng có trước đây. Thông thường thì chỉ là [mối quan hệ] kiểu cha con, nhưng lúc này nó giống như tình bạn hơn. Giống như một người đã có được vô số trí tuệ và những điều đã trải nghiệm được ở nơi khác, và con quay lại để chia sẻ điều đó với tôi. Và khi cháu rời khỏi phòng bởi vì cháu đang giúp tôi học tiếng Hoa và sau đó cháu rời khỏi phòng, tôi ngồi lại trên ghế và cảm thấy, wow. Có những điều đã thực sự thay đổi ở (trường) trên đó. Và tôi nghĩ những khoảnh khắc như thế thực sự mách bảo tôi rằng đây là chắc chắn là quyết định đúng đắn. Rất hạnh phúc.
Evelyn: Đôi khi, nếu anh cố gắng liễu giải một nền văn hóa, và vì văn hóa vốn là điều gì đó rất vô hình, phần nhiều là không thể diễn đạt bằng lời. Nó chỉ đơn giản là tồn tại ở đó. Vậy anh hãy chia sẻ thêm về cách anh thực sự tìm ra, nắm bắt tinh hoa của một nền văn hóa và hiểu được tinh hoa đó là gì.
Jesse Browde: Trước hết cố gắng khắc họa một nhân vật sống cách đây 3,000 năm, rồi khiến khán giả tin rằng họ thực sự đang ở trong một khung cảnh xảy ra cách đây 3,000 năm, tôi cảm thấy rốt cuộc thì chính là những giá trị mà bạn muốn truyền tải. Ví như, năm ngoái tôi đóng vai tướng quân Zhao Yun 趙雲 (Triệu Vân). Ông rất nổi tiếng vì lòng dũng cảm, trung thành, và khiêm cung. Và tôi cảm thấy ngoài việc đọc lịch sử, am tường về lịch sử, xem các chương trình truyền hình và đọc sách về nhân vật này, tôi cảm thấy mình còn cố gắng thay đổi hành vi hoặc cố gắng vận dụng những giá trị này vào cuộc sống hằng ngày của tôi nhiều hơn một chút. Tôi cố gắng khiêm nhường hơn. Tôi cố gắng tôn trọng những người lớn hơn mình nhiều hơn một chút. Tôi cố gắng khiêm nhường hơn, cố gắng tôn trọng những người lớn hơn mình nhiều hơn một chút. Thật khó để diễn tả thành lời, nhưng tôi đoán điều giúp tôi khắc họa những giá trị này trên sân khấu là việc thực sự sống với những giá trị này trong cuộc sống hàng ngày.
Evelyn: Anh đã bỏ rất nhiều công sức vào tất cả những điều này. Anh học ngày này qua ngày khác, dành hàng giờ để luyện tập vũ đạo, và dĩ nhiên là còn lịch sử nữa. Anh cảm thấy thế nào khi thực sự biểu diễn trên sân khấu lớn?
Jesse Browde: Tôi nhớ lần đầu tiên tấm màn sân khấu được mở ra để tôi lần đầu nhìn thấy khán giả trực tiếp, và tôi đã có chút hoảng loạn. Cảm giác như mọi sự chuẩn bị trong tích tắc đã biến mất vào một góc xa xôi nào đó trong tâm trí. Tôi kiểu như, “Ôi, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nhưng tôi cho rằng càng biểu diễn nhiều, tôi càng có thể mang những gì trong tâm mình chia sẻ với khán giả thông qua động tác phi ngôn ngữ. Tôi cho rằng vẻ đẹp của vũ đạo là vượt qua rào cản của ngôn ngữ. Và bạn có thể sử dụng vũ đạo để truyền cảm hứng cho mọi người, khai sáng cho mọi người, truyền đạt cho mọi người.
Evelyn: Là một thành viên của chương trình, anh muốn mang đến điều gì cho khán giả sau một đêm họ thưởng lãm Shen Yun? Anh hy vọng họ sẽ thọ ích được điều gì?
Jesse Browde: Thành thật mà nói, đó là điều tôi đã được thọ ích khi xem Shen Yun vào mùa xuân năm 2018, chương trình đúng là truyền cảm hứng để khán giả trở thành những người tốt hơn. Và tôi cảm thấy đây chính là mục đích tối hậu của nghệ thuật, chính là truyền cảm hứng để mọi người trở nên tốt hơn.
Evelyn: Nhìn con giờ đây đã trưởng thành, ông nghĩ sự thay đổi lớn nhất ở con là gì? Kể từ khi ông gửi con đến trường?
Levi Browde: Chà, giờ đây con tôi đã cao lên rất nhiều. Tôi không biết liệu có một sự thay đổi lớn nào không, có rất nhiều những thay đổi nhỏ, con tôi có chiếc áo phông thỉnh thoảng hay mặc có dòng chữ: “không có ngày tồi tệ.” Và tôi thích điều đó. Nó gần như gói gọn tinh thần mà Jesse luôn mang trong mình. Ý tôi là, từ khi còn nhỏ cháu đã luôn có sự gan dạ mà tôi chưa bao giờ có khi bằng tuổi con, nhưng tinh thần đó thực sự nở rộ khi cháu đến Phi Thiên và bắt đầu với Shen Yun. Và toàn bộ tinh thần này: “Nếu ngày đó bạn làm tốt và mọi thứ diễn ra suôn sẻ, hãy làm việc hiệu quả. Nếu mọi thứ đang diễn ra tồi tệ, hãy rút ra bài học từ đó. Thêm chút ngoan cường vào ý chí của bạn. Hãy mạnh mẽ vượt qua nó.” Rồi thực tế là con trân trọng và sống theo những nguyên lý đó. Ý tôi là, những thay đổi kiểu như vậy. Đó là một ví dụ. Có rất nhiều ví dụ như vậy. Nhưng chính những điều như vậy mà tôi cho rằng, không chỉ thực sự khiến tôi tự hào, mà tôi còn học được từ con.
Evelyn: Vậy cho đến bây giờ, ông có cảm tưởng gì về nó? Điều gì khiến ông tự hào?
Levi Browde: Với tư cách là một bậc cha mẹ, tôi, thực ra là cả gia đình tôi đều xuất thân từ gia đình có học thức. Việc học luôn là chuyện rất quan trọng trong gia đình tôi. Và tôi nghĩ khi chúng tôi tìm thấy trường Phi Thiên, và tôi thấy sứ mệnh mà Phi Thiên đang hướng tới, là họ sẽ đào tạo các nghệ sĩ trẻ không chỉ trở thành những nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, mà tôi cho rằng là những người [có phẩm chất] đẳng cấp thế giới. Những người học được giá trị của việc đặt người khác lên trước bản thân mình, học được giá trị của việc hướng đến lòng nhân ái cũng như những điều thuộc cùng phạm trù này. Đó thực sự là một khoảnh khắc diệu kỳ đối với tôi, một sự nhẹ nhõm lớn lao khi cuộc tìm kiếm đã kết thúc. Và tôi nghĩ tôi tự hào nhất khi thấy con mình có cơ hội trải qua điều đó, học trường đại học đó, trở thành một phần của Shen Yun, trở thành một phần của sứ mệnh này, bởi vì đó là điều tôi hằng mong ước, rằng con sẽ tìm thấy một điều gì đó như thế.
Evelyn: Hiện giờ, ông đã trở thành thành viên hội đồng quản trị của trường Đại học Phi Thiên và ông nói rằng Jesse có liên quan đến việc đó. Vậy hãy cho tôi biết thêm về điều đó đi.
Levi Browde: Đối với tôi, chuyện đó thực sự đơn giản. Con học cao lên và bắt đầu với Học viện Phi Thiên rồi sau đó là đại học. Và giờ tôi nhận ra đó là một học viện tuyệt vời.
Và thế là tôi trở thành bạn của chủ tịch hội đồng quản trị. Và khi họ có một chỗ trống, tôi nói, “Này, tôi rất muốn tham gia vào việc này. Đây là điều tôi đã tìm kiếm suốt cuộc đời làm cha mẹ của mình. Tôi có thể giúp chứ?” Rồi tôi được bầu vào ban quản trị và hiện tôi đang trợ giúp phát triển trường đại học Phi Thiên. Vậy nên [có thể nói là] tôi đã đi theo con. Sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra với con, tôi muốn tham dự vào việc này.
Evelyn: Thế hiện giờ Shen Yun có vai trò gì trong cuộc sống của anh?
Jesse Browde: Shen Yun cho tôi một mục đích. Trước đây, tôi từng thực sự không biết mình sẽ đi về đâu trong cuộc đời này. Nhưng tôi tin rằng điều Shen Yun cho tôi là mang lại cho tôi mục đích sống, chứ không chỉ là thứ bề mặt, như sự nghiệp chẳng hạn. Shen Yun cũng cho tôi một tiêu chuẩn đạo đức mà tôi phải tuân thủ hàng ngày và trở thành người tốt nhất, nghệ sĩ giỏi nhất mà tôi có thể trở thành.
Nội dung cuộc phỏng vấn này đã được chỉnh sửa cho rõ ràng và ngắn gọn hơn.
Tìm hiểu thêm về Shen Yun tại ShenYun.com
Thanh Hư biên dịch