Truyện ngắn của O. Henry, ‘Đánh mất chính mình khi phô trương vẻ ngoài’
Bài học về việc cố gắng gây ấn tượng với một quý cô nhưng nhận được kết quả ngược lại.
Trong tác phẩm “Utopia,” tác giả Thomas More viết: “[Làm sao có ai] ngớ ngẩn đến mức cho rằng mình tốt hơn người khác, chỉ vì quần áo của anh ta được may bằng sợi len mềm mại hơn. Dù sao thì, các bộ quần áo sang trọng đó đều từng được một con cừu khoác lên.” Bằng việc ghen tị với cuộc sống của người khác hoặc mong muốn thay đổi cuộc sống (dù chỉ trong giây lát), bạn đang đánh mất giá trị của chính mình.
Trong truyện ngắn “Đánh mất chính mình khi phô trương vẻ ngoài” (Lost On Dress Parade), nhà văn O. Henry kể câu chuyện hài hước về một chàng trai trẻ, quý ngài Towers Chandler, giả vờ làm người độc thân giàu có trong một buổi dạ tiệc. Nhà văn Henry truyền tải thông điệp rằng khi chàng Chandler làm như vậy, anh sẽ đánh mất nhiều hơn so với khi anh cư xử thành thật.
Chưng diện để gây ấn tượng
Chàng trai Chandler làm việc cho một kiến trúc sư và kiếm được 18 USD mỗi tuần. Với mỗi khoản tiền lương hàng tuần, anh dành ra 1 USD trong 10 tuần để có thể hưởng thụ một buổi tối như người độc thân giàu có. Với 10 USD, anh dễ dàng chi trả để “đóng vai kẻ nhàn rỗi giàu có đến mức hoàn hảo.”
Sau khi ủi bộ trang phục dạ tiệc của mình, Chandler bước ra khỏi dãy nhà trọ để thưởng thức bữa tối và tận hưởng cảnh những người lạ chầm chậm dõi theo anh. Anh bước đi, đảm nhận hoàn hảo vai trò của mình trong “màn phô trương trang phục buổi tối” này.
Đắm mình trong sự ngưỡng mộ của những người xung quanh, Chandler bắt gặp một cô gái trẻ đang rảo bước vòng qua góc phố và trượt chân ngã trên băng. Ngay lập tức, Chandler đến bên cạnh và giúp cô đứng lên, vì cô bị trật mắt cá chân và gần như không thể đi được.
Dù cô vận trang phục đơn giản, nghèo nàn nhưng Chandler vẫn ngưỡng mộ vẻ đẹp và cách xử xự tinh tế của cô. Bỗng nhiên, một ý tưởng ập đến với anh. Buổi tối với màn phô trương vẻ bề ngoài của anh sẽ vui vẻ hơn dường nào nếu cô cùng anh ăn tối. Anh chân thành mời cô dùng bữa, trấn an rằng nghỉ ngơi một chút sẽ giúp cho mắt cá chân của cô lành lại.
Vở kịch và sự phô trương
Quý cô trẻ tuổi tên là Marian, đồng ý với kế hoạch này và tập tễnh đến nhà hàng cùng anh Chandler. Tại nhà hàng, anh dễ dàng dùng 10 USD chi trả cho một bữa tối đáng nhớ cho cả hai người.
Tuy nhiên, mặc dù ngưỡng mộ sự giản dị của cô nhưng “nỗi ám ảnh về sự phô trương và khoe mẽ” vẫn xâm chiếm tâm trí anh, và anh mất hết kiểm soát. Anh bắt đầu trò chuyện với cô bằng những thông tin hư cấu “về các câu lạc bộ, trà, chơi golf, cưỡi ngựa, hiệp hội những người yêu thích chó, vũ hội cotillion và các chuyến du lịch ngoại quốc.”
Anh say sưa huyên thuyên trước vẻ ngạc nhiên từ người bạn đồng hành của mình và thực sự tin rằng cô cũng rất ấn tượng về nó. Dù thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên, cô hỏi: “Cách sống mà anh nói đến này […] nghe có vẻ phù phiếm và vô mục đích. Trên đời này anh không có công việc nào khác khiến anh hứng thú hơn sao?” Dẫu vậy, ngay cả câu hỏi này cũng không thể lay chuyển được sự phô diễn của anh ta.
Thật không may, chàng trai Chandler đã tạo một ấn tượng không mấy tốt đẹp cho cô gái trẻ. Mặc dù cả hai đều mong muốn hiểu nhau hơn, nhưng Chandler cảm thấy rằng diện mạo giàu có của anh sẽ không bao giờ chinh phục được cô, vì cô sẽ nghĩ rằng mình thấp kém hơn anh. Họ chia tay, Chandler trở về căn nhà trọ khiêm tốn của mình và Marian trở về một ngôi nhà rất khác biệt.
Thông qua sự tương phản khôi hài này, nhà văn Henry cho thấy rằng thật lố bịch biết bao khi diễn một vai vì muốn tìm kiếm sự ngưỡng mộ hoặc giải thoát khỏi cuộc sống [thực]. Ông lặp lại lời của tiểu thuyết gia C.S. Lewis trong tác phẩm “Hoàng tử Caspian” (Prince Caspian): “Bạn nghi ngờ giá trị của bản thân sao? Đừng chối bỏ con người thật của mình.”
Khi bạn diễn một vai không phải của chính mình, bạn đang từ bỏ giá trị thiên phú nở rộ bên trong con người bạn. Lần tới khi bạn cảm thấy ghen tị với vị thế, trang phục, cuộc sống, hoặc chiếc xe của ai đó, hãy nhớ rằng giá trị của bạn là thứ độc nhất vô nhị, không bao giờ có thể bị sao chép.
Thiên Ân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times