Mỗi khi trẻ buồn, truyện là người bạn đồng hành tốt (P.6)
Xem thêm Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5.
Câu chuyện: “Cam Cống Nam”Độ tuổi thích hợp: 14 tuổi.Tình trạng: Cha mẹ ly hôn.
Câu chuyện này được viết cho một cô bé 14 tuổi bị bỏ lại trường nội trú sau khi cha mẹ cô bé ly hôn, cả cha và mẹ cô bé đều không muốn nhận chăm sóc nữ sinh rất thông minh và chăm chỉ này. Câu chuyện này được nhân viên tư vấn của trường viết cho cô bé để nói với em sự thật theo một cách khác – khi cha mẹ em đã ủy quyền cho nhân viên tư vấn chia sẻ với con gái mình tin tức khó tiếp nhận này. Ngoài việc cho cô bé biết tin tức, nhân viên tư vấn còn in câu chuyện ra cho em. Nhân viên tư vấn cho biết câu chuyện đã giúp cô bé có thêm sức mạnh để tiếp tục bước đi.
Câu chuyện kể rằng:
Ở Trung Quốc có một loại trái cây tên là “Cam Cống Nam”. Cam Cống Nam nổi tiếng ngon ngọt, vào mùa thu hoạch, các thương gia từ khắp nơi sẽ đến Cống Nam để vận chuyển loại cam từ vùng núi này đi khắp nơi trên thế giới. Đây là niềm tự hào của mỗi trái cam Cống Nam.
Trên một chuyến tàu chở hàng, có một trái cam Cống Nam xinh đẹp đã được một người lái buôn lấy ra, mục đích là để chiêu đãi một nhân viên nào đó trên tàu. Nhưng đột nhiên đoàn tàu rung lắc, trái cam bị rơi khỏi tay người lái buôn và lăn ra ngoài cửa sổ.
Trái cam nảy lên mấy lần và lăn vào một đám cỏ dại lớn ở phía xa đường ray. Nó khóc lên trong tuyệt vọng khi nghe tiếng tàu chạy xa dần. Trái cam biết rằng nó sẽ không còn cơ hội để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và tận hưởng những lời khen ngợi của mọi người nữa. Nó biết mình sẽ mãi mãi ở lại nơi cỏ hoang lạnh lẽo cô độc này. “Thật bất công!”, trái cam thầm nghĩ. Nó khao khát được rời khỏi nơi này biết bao, dù có bị người chăn cừu mang đi cũng được, nói không chừng người đó sẽ gọt lớp áo đẹp đẽ và tận hưởng sự ngọt ngào của nó…
Ngày qua ngày, trái cam hy vọng rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác. Dần dần, nó cảm thấy mình bị ép khô bởi cái nắng thiêu đốt vào ban ngày và gió lạnh vào ban đêm. Cuối cùng, trái cam nứt ra và một hạt cam rơi vào vết nứt nhỏ trên mặt đất. Không có lá của cây mẹ che chở, ngôi nhà trước kia của nó giờ chỉ còn là ký ức.
Khi trái cam nằm trơ trọi trên mặt đất, nó thường nghĩ đến vườn cam ở quê nhà. Vào cuối mùa thu, tầng tầng lớp lá rụng sẽ phủ kín gốc của cây mẹ, những tỉ muội hạt giống sẽ luôn được ủ ấm dưới lớp lá cây. Những người nông dân và gia đình của họ sẽ giẫm lách tách… lách tách… lên những lớp lá rụng, khiến hạt giống được vùi sâu hơn vào trong đất.
Mặc dù hạt giống của trái cam này không được chăm sóc nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng sau một vài trận mưa, nó thấy mình đã được vùi lấp trong đất lẫn với đá vụn và rễ cỏ dại. Mặt đất dường như có một sức hút khó cưỡng lại, và nó bắt đầu vùi sâu hơn nữa vào trong đất.
Khi hạt cam cố gắng vươn mình xuống và đào một con đường trong đất với bộ rễ mới của mình, nó cảm thấy một sự tự do chưa từng có, một hy vọng mới bùng cháy trong trái tim. Và trong tim nó chỉ còn lại hai từ: Cắm rễ! Cắm rễ!
Hạt giống này đã ôm theo hy vọng trưởng thành và trải qua mùa đông giá lạnh. Oán hận, bất mãn và đau buồn đều bị bỏ lại phía sau, nó toàn tâm toàn ý đặt vào quá trình trưởng thành và biến đổi. Nó ý thức được rằng: Dựa vào sức mình mới là lối thoát thực sự!
Ở mảnh đất hoang vu này, mỗi ngày mỗi phút nó đều cẩn thận không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để vươn dài bộ rễ của mình. Giờ đây, hạt cam tin rằng một ngày nào đó nó sẽ đâm chồi nảy lộc, và không ai có thể ngăn cản.
Ah! Mùa xuân cuối cùng cũng đã về trên mảnh đất hoang vu này, cả một vùng cỏ rộng lớn đã đâm chồi nảy lộc! Mặt trời làm tan lớp tuyết còn sót lại, giúp hạt giống có đủ nước để uống. Nó ở dưới lòng đất đã chờ đợi lâu lắm rồi, năng lượng dành cho thời khắc này cuối cùng cũng có thể bùng nổ, một cây cam non mềm mại đã nảy mầm trên mảnh đất cằn cỗi này!
Mặt trời dường như đặc biệt chăm sóc cho cây non này, mang đến cho nó hơi ấm và ánh sáng. Với sự hỗ trợ của đất mẹ và sự cổ vũ của mặt trời, nó vươn mình lên từng chút một.
Khi mùa hè nóng nực đến, nó đã phát triển đến chiều cao của một người đàn ông trưởng thành. Hai năm sau, nó đã mọc ra được năm trái cam, chúng được một cậu bé chăn cừu hái và nếm thử mùi vị tươi mát.
Ba năm sau, nó không chỉ mọc ra rất nhiều trái cam, mà nhiều cây cam non cũng bắt đầu nhú lên trên mảnh đất khô cằn này, tất cả là nhờ cậu bé chăn cừu đã nhả hạt khắp nơi khi cậu ăn cam. Cứ như vậy, con cái của nó cũng đã lớn lên.
Dần dần, cậu bé chăn cừu đã lớn và trở thành một người buôn bán trái cây, và chỉ có cậu mới biết ở vùng đất hoang này có một vườn cam như vậy.
Vườn cam này ngày càng tươi tốt, cuối cùng, những trái cam ngon ngọt được chất lên xe lửa và vận chuyển khắp đất nước. Nơi này đã không còn lời than trách nào nữa, mà chỉ có niềm tự hào, dũng cảm và cảm giác thành tựu!
(Bài viết được trích từ cuốn “Mỗi khi trẻ buồn, truyện là người bạn tốt nhất” của Tác giả Susan Perrow, do Nhà xuất bản Văn Hóa Tiểu Thụ cung cấp).
Lê Vy biên tập
Xuân Hoàng biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ