Phần tiếp theo của Thỏa thuận với nước Mỹ
Các nhà lãnh đạo Đảng Cộng Hòa tại Hạ viện đã công bố một kế hoạch mà họ gọi là “Cam kết với nước Mỹ” vừa đúng thời điểm cuộc bầu cử tháng Mười Một và có lẽ là cuộc tranh cử tổng thống sau hai năm nữa kể từ bây giờ.
Khi công bố kế hoạch này, Lãnh đạo Thiểu số Hạ viện Kevin McCarthy (Cộng Hòa-California) tập trung vào những ưu tiên hàng đầu của Đảng Cộng Hòa. Câu hỏi đặt ra là liệu Đảng Cộng Hòa có thể tồn tại trước cuộc công kích dữ dội, quen thuộc và như dự đoán từ Đảng Dân Chủ và các hãng truyền thông mà chúng ta đã chứng kiến trước đây hay không, cuộc công kích tuyên bố rằng Đảng Cộng Hòa (GOP) sẽ chấm dứt chương trình An sinh Xã hội, Medicare [Bảo hiểm Y tế quốc gia] và làm hại trẻ em.
Kế hoạch Cam kết với nước Mỹ hứa hẹn sẽ giảm chi tiêu của chính phủ — vốn là nguyên nhân chính dẫn đến nợ nần kéo theo lạm phát cao kỷ lục — kiểm soát biên giới phía Nam và lượng người di cư cùng ma túy tràn vào Hoa Kỳ, cũng như tội phạm tấn công bạo lực. Những hành động này đã đem lại ảnh hưởng tốt cho Đảng Cộng Hòa trong quá khứ. Vấn đề này đã đang giúp họ đứng vững trước sự đối nghịch từ Đảng Dân Chủ, phần lớn các hãng truyền thông và các nhóm lợi ích mà sau này được gọi là “đầm lầy”.
Sẽ rất hữu ích nếu ông McCarthy và các đồng sự của mình nói cho chúng ta biết họ sẽ cắt giảm những chương trình nào của chính phủ, nhưng có lẽ họ không muốn hé lộ bất cứ điều gì để ngăn cản Đảng Dân Chủ mô tả sai lệch kế hoạch này. Dù sao thì, không phải là họ sẽ không nói.
Trong “Phần tiếp theo” này của “Thỏa thuận với nước Mỹ” của ông Newt Gingrich (Cộng Hòa-Georgia), và ông Dick Armey (Cộng Hòa-Texas), Đảng Cộng Hòa một lần nữa quảng bá một số ý tưởng tương tự, vốn đã giúp họ chiếm đa số ghế tại Hạ Viện lần đầu tiên trong 40 năm. Thỏa thuận năm 1994 đòi hỏi rất nhiều điều để có thể đi đến đích, nhưng điều quan trọng nhất trong số đó là mọi người đều có thể hiểu được nó. Thỏa thuận này gồm 10 lời hứa, và được thu nhỏ lại thành kích thước của một trang quảng cáo trên tạp chí TV Guide, được phát hành rộng rãi sau đó. Các cử tri cũng có thể mang theo các tờ quảng cáo này trong túi xách và ví của mình.
Không phải tất cả các mục tiêu của thỏa thuận đó đều đạt được, trong đó có giới hạn nhiệm kỳ của quốc hội và sửa đổi hiến pháp để thúc đẩy cân bằng ngân sách, nhưng những mục tiêu đạt được đã thành công một cách đáng kinh ngạc.
Trong khi Đảng Dân Chủ la hét như những chú chó bị dội nước sôi và quảng bá rùm beng các tình huống về ngày tận thế, thì Tổng thống Bill Clinton đã đánh giá chính xác tâm trạng của đất nước, tuyên bố rằng “kỷ nguyên của ‘chính phủ toàn quyền’ đã hết thời.” Giá mà được như vậy.
Dự luật cải cách phúc lợi Clinton-Gingrich là một thành tựu chính của bản thỏa thuận này. Phe cánh tả cho rằng những người nghèo sẽ chết đói. Nhưng họ đã không như vậy. Hầu hết những người khỏe mạnh trong số họ đều tìm được việc làm, mang lại lợi ích cho bản thân họ và đất nước này.
Thuế đã được cắt giảm, và ngân sách liên bang được giữ cân bằng trong năm 1998 và được duy trì cho đến năm 2001. Thật khó tin với khoản nợ trị giá 30 ngàn tỷ USD như hiện nay, đất nước này đã từng có được thặng dư 236 tỷ USD vào năm 2000.
Từ năm 1997 đến năm 2000, tăng trưởng kinh tế đạt mức 4% hoặc cao hơn, và tỷ lệ thất nghiệp, ở mức trên 7% vào đầu thập niên đó, đã giảm xuống dưới 5% trong năm 1997. Đến cuối năm 2000, tỷ lệ thất nghiệp ở mức dưới 4%.
Trong ba năm liên tiếp — từ năm 1997 đến hết năm 1999 — nền kinh tế đã tạo ra hơn 3 triệu việc làm, đó là một kỷ lục.
Không thể phủ nhận rằng thỏa thuận đó đã phát huy tác dụng.
Danh sách các mục tiêu mới lần này của Đảng Cộng Hòa cũng sẽ hiệu quả, nếu chúng được thực hiện, bởi vì chúng bắt nguồn từ lịch sử của những gì đã có hiệu quả trước đó — thuế thấp hơn, chi tiêu ít hơn, trách nhiệm cá nhân và trách nhiệm pháp lý, trao quyền cho các bậc cha mẹ chứ không phải các nghiệp đoàn giáo viên.
Tổng thống Biden hoàn toàn không phải là ông Bill Clinton. Đảng Dân Chủ đã bị phe cánh tả cực đoan kiểm soát, và họ sẽ không nhân nhượng bất cứ điều gì, từ các vấn đề xã hội cho đến “biến đổi khí hậu.”
Chỉ khi Đảng Cộng Hòa giành lại đa số trong Quốc hội và Tòa Bạch Ốc thì “Cam kết với nước Mỹ” của Đảng Cộng Hòa mới có cơ hội thành công trọn vẹn. Như vào năm 1994, đảng này có các vấn đề về phía mình — từ lạm phát đã đề cập trước đó và thị trường chứng khoán suy yếu đang làm tổn hại đến khoản tiền tiết kiệm của những người hưu trí, đến vấn đề biên giới không được kiểm soát, tội phạm bạo lực, và cấu trúc văn hóa mà dường như đối với nhiều người theo phái bảo tồn truyền thống là sắp tan vỡ.
Nếu Đảng Cộng Hòa không thể giành chiến thắng trong những vấn đề này, họ có thể kỳ vọng và xứng đáng nhận được sự cam kết của cử tri trong những năm chưa đạt được vị thế thích hợp.
Yến Nhi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times