Ông Woodward và ông Bernstein ở đâu khi chúng ta cần họ
Sự thông đồng giữa một nhóm các cơ quan tham nhũng (bao gồm Bộ Tư pháp, IRS, và cộng đồng tình báo) và một phương tiện truyền thông hàng đầu giúp tiếp tay và tham nhũng không kém thật đáng kinh ngạc. Báo cáo Durham chỉ là một lần xác nhận nữa về mức độ tàn phá của sự không trung thực và thao túng vốn đã trở thành đặc trưng trong vài năm qua.
Một số nhà phân tích tin rằng sự tham nhũng không hạn chế này có thể bắt nguồn từ bà Lois Lerner và vụ bê bối IRS, trong đó bà ấy rõ ràng đã cản trở các tổ chức theo phái bảo tồn truyền thống không được hưởng tình trạng khai thuế. Khi bà ấy bị phát hiện có hành vi khinh thường Quốc hội, Bộ Tư pháp của ông Obama đã dành hai năm để phớt lờ cáo buộc khinh thường quốc hội này và sau đó quyết định không truy tố bà ấy.
Như Dân biểu Jim Jordan đã nói vào thời điểm đó, Biện lý Liên bang Ronald Machen “[đang] sử dụng quyền lực của mình như một vũ khí chính trị để phá hoại pháp quyền.” Ông Jordan nói tiếp rằng “ông Machen … đã đơn phương quyết định phớt lờ yêu cầu của Hạ viện. Ông ấy và Bộ Tư pháp đã bao che việc bà Lois Lerner đã không cân nhắc kỹ lưỡng các hành động của mình tại IRS.”
Tín hiệu này đã được gửi đi, rằng chính hành động bảo vệ cánh tả sẽ được bảo vệ.
Bài học này được củng cố với việc che đậy vụ tấn công khủng bố ở Benghazi. Chính phủ của ông Obama lo lắng rằng vụ sát hại một đại sứ Mỹ — bất chấp việc ông ấy luôn kêu gọi Bộ Ngoại giao tăng cường an ninh hơn — sẽ ảnh hưởng đến chiến dịch tái tranh cử của tổng thống. Vì vậy, chính phủ này đã áp dụng một chiến lược đơn giản là nói dối người dân Mỹ.
Điều này bắt đầu vào tuần xảy ra vụ tấn công khi chính phủ đã làm mọi thứ có thể để trốn tránh trách nhiệm về một vụ khủng bố sát hại Đại sứ Christopher Stevens. Trên thực tế, Tòa Bạch Ốc của ông Obama đã ngay lập tức cử cựu Đại sứ Liên Hiệp Quốc Susan Rice đến năm chương trình mạng phát thanh truyền hình để đổ lỗi cho một video chống Hồi giáo do Mỹ sản xuất đã gây ra tình trạng bất ổn này. Đó chính xác là điều mà Đại sứ Jeanne Kirkpatrick đã cảnh báo trong mô tả nổi tiếng của bà về những người thiên tả là “Đổ lỗi cho nước Mỹ Trước tiên.” Bây giờ chúng ta biết rằng toàn bộ câu chuyện này là sự dối trá, và không ai ở Benghazi bị kích động bởi một bộ phim mà họ chưa từng xem.
Khi Ngoại trưởng đương thời Hillary Clinton làm chứng trước Quốc hội, bà ấy đã bác bỏ toàn bộ nghi vấn về trách nhiệm đối với việc không bảo vệ được ông Stevens. Bà ấy thậm chí còn không trung thực về vụ sát hại ông với câu nói nổi tiếng: “Với tất cả sự tôn trọng, thực tế là chúng ta có bốn người Mỹ đã tử vong. Có phải đó là vì một cuộc biểu tình hay là do một đêm nọ, những người ra ngoài đi dạo đã quyết định sẽ sát hại một số người Mỹ? Điều đó thì tạo ra sự khác biệt gì vào thời điểm này chứ?”
Những người cánh tả trong bộ máy hành chính quốc gia đã học được một bài học lớn từ bà Lerner và bà Clinton. Bất cứ điều gì quý vị cần làm để đánh bại cánh hữu hay bảo vệ cánh tả đều ỔN hết. Quý vị có thể thoát tội. Quý vị không phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình nếu như quý vị đang bảo vệ hệ thống tham nhũng này.
Bài học đó đã được công khai làm rõ vào cuối tháng 06/2016, khi cựu Tổng thống Bill Clinton bước lên phi cơ của Tổng Chưởng lý Loretta Lynch tại phi trường Phoenix mà không được mời. FBI đang điều tra phu nhân của vị cựu tổng thống này (và là ứng cử viên tổng thống của Đảng Dân Chủ) về nhiều cáo buộc trong đó có vụ xóa hơn 33,000 thư điện tử của chính phủ và cho nhân viên dùng búa phá hủy ổ cứng máy điện toán.
Khó để mà hình dung ra bất cứ điều gì không phù hợp hơn việc một cựu tổng thống ghé thăm một tổng chưởng lý trong khi vợ ông ấy (là ứng cử viên tổng thống) đang bị FBI tích cực điều tra.
Như ứng cử viên đương thời Donald Trump đã mô tả trong một dòng tweet “Hãy xem điều gì đã xảy ra với ông Bill Clinton. Hệ thống này hoàn toàn được sắp xếp một cách không trung thực. Có ai thực sự tin rằng cuộc gặp gỡ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không?”
Bây giờ chúng ta biết từ Báo cáo Durham — và các báo cáo của Chủ tịch James Comer cũng như Ủy ban Giám sát Hạ viện — rằng ứng cử viên và sau đó là Tổng thống Trump đã liên tục bị các bộ phận tham nhũng của bộ máy hành chính Hoa Thịnh Đốn bôi nhọ và phỉ báng ở một quy mô khiến cho vụ Watergate trở nên tầm thường.
Đồng thời, hệ thống tham nhũng này đang làm việc ngoài giờ để bảo vệ ông Joe Biden và gia đình ông ấy. Bản chất kép đáng kinh ngạc của nạn tham nhũng này khiến thời điểm hiện tại trở nên quá nguy hiểm đối với tương lai của [nhà nước] pháp quyền — và toàn bộ quy trình hiến pháp vốn đã bảo vệ quyền tự do của người dân Mỹ trong hơn 200 năm qua.
Khi bộ máy quan liêu này đã ngày càng trở nên tham nhũng nghiêm trọng và có sức xúi giục, thì sự suy đồi lớn khác kể từ vụ Watergate là sự tham nhũng của tập đoàn truyền thông hàng đầu.
The New York Post, Fox News, và một số hãng thông tấn khác đã cố gắng đưa tin trung thực. Các ấn phẩm bảo tồn truyền thống nhỏ hơn, các podcast, và các phương tiện truyền thông xã hội đã chỉ trích các hệ thống truyền thông lớn là đồng minh tích cực của bộ máy quan liêu tham nhũng này. Tuy nhiên, khi cần thiết, thì các hãng thông tấn hàng đầu đó đã ráo riết bôi nhọ Tổng thống Trump và nhiệt tình nói dối để bảo vệ gia đình nhà Biden.
Không có các ký giả điều tra Bob Woodwards hay Carl Bernsteins nào dũng cảm làm việc để khám phá sự thật và công bố sự thật đó. (Quả thực, ông Woodward đã tự thay đổi hoàn toàn bản thân thành một kẻ chuyên đi bôi xấu ông Trump.)
Không có biên tập viên nào dũng cảm như ông Ben Bradley đứng ra ủng hộ những ký giả này.
Không có chủ báo nào can đảm giống như bà Katharine Graham sẵn sàng mạo hiểm bị kiện cáo và chống chịu cơn thịnh nộ của chính phủ.
Hiện nay, chỉ có một phương tiện truyền thông tham nhũng bảo vệ một chính phủ tham nhũng. Đối với người dân Mỹ mà nói, việc tìm ra chân tướng sự việc là một thách thức khó khăn hơn nhiều so với khi ông Richard Nixon bị tấn công.
Sự hủ bại của chính phủ này đe dọa sự sống còn của chúng ta với tư cách là những người tự do, và ngày càng khó để nhổ bỏ gốc rễ. Ông Woodwards và ông Bernsteins ở đâu khi chúng ta cần họ nhất?
Từ Gingrich360.com
Cẩm An biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times