Nghiên cứu: Chương trình phúc lợi chi trả nhiều tiền hơn công việc thông thường ở nhiều tiểu bang Hoa Kỳ
Một nghiên cứu mới cho thấy các khoản thanh toán phúc lợi cho một gia đình bốn người vượt quá thu nhập gia đình trung bình toàn quốc ở 24 tiểu bang, và cao nhất là 100,000 USD hàng năm ở các tiểu bang Washington, Massachusetts, và New Jersey.
Nhiều khoản trợ cấp thất nghiệp liên quan đến đại dịch đã hết hạn, nhưng các chương trình hiện có cùng với việc mở rộng Đạo luật Chăm sóc Giá cả phải chăng (ACA) — còn được gọi là “Obamacare” — gần đây tiếp tục mang lại những ưu đãi đáng kể cho người thất nghiệp. Một nghiên cứu (pdf) do Ủy ban Thúc đẩy Thịnh vượng (CTUP) — tổ chức phi lợi nhuận do ông Steve Forbes, chủ tịch của Forbes Media, cùng các nhà kinh tế học Arthur Laffer và Steve Moore, đồng sáng lập — thực hiện, đã phát hiện ra rằng nhiều công việc được trả lương cao thường kiếm được ít hơn khoản hỗ trợ mà chính phủ có thể cung cấp.
Tại 14 tiểu bang, nghiên cứu cho thấy thợ điện, giáo viên, công nhân xây dựng, lính cứu hỏa, và tài xế xe tải kiếm được ít tiền hơn so với phúc lợi của liên bang và tiểu bang cộng lại.
Tiểu bang Washington giữ kỷ lục về chế độ phúc lợi hào phóng nhất, trong đó một gia đình bốn người với hai cha mẹ không đi làm có thể kiếm được 122,653 USD hàng năm. Con số này đưa thu nhập của những người dân Washington thất nghiệp vượt xa thu nhập trung bình toàn quốc của mỗi gia đình là 70,784 USD, theo báo cáo Điều tra dân số Hoa Kỳ năm 2021.
Không làm việc cũng có lợi thế về thuế.
Báo cáo của CTUP, với đồng tác giả là các nhà kinh tế Casey Mulligan và EJ Antoni, lưu ý: “Trợ cấp thất nghiệp có ít nhất một lợi thế về thuế ở tất cả các tiểu bang: chúng không phải chịu thuế tiền lương.”
Tại sáu tiểu bang — Alabama, California, Montana, New Jersey, Pennsylvania và Virginia — các phúc lợi cũng được miễn thuế thu nhập của tiểu bang.
Báo cáo này cho biết: “Những yếu tố này càng làm mất cân bằng cán cân tài chính giữa việc đi làm và nhận phúc lợi theo hướng có lợi cho tình huống không làm việc.”
Đạo luật Giảm Lạm Phát của Tổng thống Joe Biden, được ký hồi vào tháng Tám, đã mở rộng khả năng đủ điều kiện nhận ACA cho những người có thu nhập cao hơn cho đến năm 2025. Nghiên cứu này cho thấy một gia đình bốn người kiếm được hơn 500,000 USD đủ điều kiện nhận trợ cấp liên quan đến ACA ở một số tiểu bang, với các khoản trợ cấp ở West Virginia không giảm dần cho đến khi gia đình kiếm được 638,189 USD trở lên.
Trợ cấp hào phóng cho việc chăm sóc sức khỏe hiện là chuyện rất thông thường. Nghiên cứu cho biết: “Ở 40 tiểu bang, các gia đình kiếm được hơn 300,000 USD một năm vẫn đủ điều kiện nhận trợ cấp.”
Theo ước tính của Văn phòng Ngân sách Quốc hội, Đạo luật Chăm sóc Giá cả phải chăng dự kiến sẽ tiêu tốn hơn 200 tỷ USD trong năm tài chính 2022. Tổng chi phí liên quan đến chăm sóc sức khỏe sẽ đạt hơn 1.4 ngàn tỷ USD trong năm, chiếm 22% ngân sách liên bang.
Ông Brian Blase, một nhà kinh tế học và là chủ tịch của Viện Sức khỏe Paragon, đã viết trên tạp chí Health Affairs rằng chương trình sức khỏe của cựu tổng thống Barack Obama đã “được chứng minh là không khôn ngoan về mặt tài chính” và đã làm gia tăng thâm hụt đáng kể. Chi tiêu chăm sóc sức khỏe gần tương đương với tổng thâm hụt cho năm 2022, lên tới 1.38 ngàn tỷ USD.
Mặc dù các khoản trợ cấp kiếm được thông qua ACA là vĩnh viễn đối với những người đủ điều kiện, nhưng trợ cấp thất nghiệp sẽ hết thời hạn sau sáu tháng ở hầu hết các tiểu bang. Tuy nhiên, như nhà kinh tế học Moore và các tác giả của báo cáo đã chỉ ra trên tờ New York Post, thì hệ thống phúc lợi có thể bị lợi dụng để tối đa hóa chi tiêu.
“Mọi người gia nhập và rời khỏi hệ thống thất nghiệp — làm việc đủ tháng cho đến khi họ lại đủ điều kiện nhận trợ cấp,” các tác giả viết. Họ tiếp tục cho biết rằng mục tiêu của các chính sách hỗ trợ nên là “để đạt được một xã hội công bằng và hiệu quả và biến nước Mỹ thành một nơi tưởng thưởng cho lao động.”
“Cánh tả đã áp dụng chiến lược ‘thu nhập bảo đảm trên toàn quốc’ cho người Mỹ dù họ có làm việc hay không.”
Theo ông Mulligan, giáo sư kinh tế tại Đại học Chicago và là đồng tác giả của báo cáo, các chương trình phúc lợi là cần thiết, nhưng đã đi quá xa.
Ông Mulligan nói với The Epoch Times, “Tất nhiên, một hệ thống an sinh là phù hợp. Trước chính phủ Obama, Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ (nhớ ông Clinton chứ) đã đồng thuận về một hệ thống cân bằng giữa chi phí và phúc lợi.” Ông nói thêm rằng Tổng thống Biden và một số thống đốc Đảng Dân Chủ đã đưa phúc lợi lên một “cấp độ hoàn toàn mới.”
Ông nói: “Tôi khuyên quý vị nên quay trở lại với những gì chúng ta từng có 15–20 năm về trước.”
Ông Mulligan cũng chỉ trích các chính sách liên bang trong báo cáo CTUP, nêu bật số lượng lớn những người đã rời bỏ lực lượng lao động khi bắt đầu đại dịch và vẫn chưa quay trở lại. “Trợ cấp thất nghiệp, cùng với việc nới lỏng hoặc loại bỏ các yêu cầu công việc, đã khiến hàng triệu người không quay trở lại lực lượng lao động vào năm 2020 và 2021.”
Tỷ lệ tham gia lực lượng lao động trước đại dịch ở mức 63.4% và, sau khi giảm mạnh hồi tháng Ba và tháng Tư năm 2020, tỷ lệ này vẫn ở mức thấp hơn đáng kể so với mức bình thường và ở mức 62.1% trong tháng Mười Một.
Báo cáo nêu rõ: “Việc mở rộng trợ cấp ACA và các mức trợ cấp cao cho phúc lợi thất nghiệp tiêu chuẩn tạo ra tác động chính xác là như thế, chỉ với mức độ giảm đi.”
Các nhà kinh tế đã kết thúc nghiên cứu của họ với một số khuyến nghị chính sách, đặc biệt ủng hộ việc giảm trợ cấp thất nghiệp và cải cách các yêu cầu về tính đủ điều kiện để phúc lợi được nhắm mục tiêu nhiều hơn đến những người cần.
“Biện pháp này sẽ làm giảm tỷ lệ thất nghiệp và thời gian mà mọi người bị thất nghiệp,” các nhà kinh tế lập luận. “Ở mức tối thiểu, chính phủ liên bang nên rút lại việc gia hạn trợ cấp Obamacare trong nỗ lực giữ cho phí bảo hiểm không tăng thêm.”
Một số nhà kinh tế lập luận rằng khi nói đến phúc lợi, thì các tổ chức tư nhân hoạt động hiệu quả hơn chính phủ.
Nhà kinh tế học Jeff Deist nói với The Epoch Times: “Rõ ràng, tất cả chúng ta đều tin tưởng vào việc giúp đỡ những người dễ bị tổn thương nhất hoặc ít tài sản nhất trong số chúng ta.” Ông Deist, chủ tịch của Viện Mises, cho biết cách tốt nhất để giúp đỡ mọi người là thông qua các tổ chức từ thiện tư nhân.
“Từ thiện hiệu quả hơn rất nhiều. Từ thiện loại bỏ rất nhiều chi phí và sự kém hiệu quả mà chương trình nào của chính phủ cũng có, kể cả chương trình về tiền lương, đồng thời từ thiện không mang tính chính trị.”
Lý tưởng là, ông Deist không muốn chính phủ tham gia vào các chương trình phúc lợi.
Để giảm thiểu tính kém hiệu quả của các chương trình công cộng, ông Deist khuyến nghị rằng các vấn đề liên quan đến bổ sung thu nhập nên được xử lý ở cấp chính phủ tiểu bang và địa phương. Ông đồng ý với ông Mulligan rằng cấu trúc của hệ thống phúc lợi ngày nay là sai, nói rằng hệ thống phúc lợi cần phải ngừng trừng phạt việc đi làm.
Vân Du biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times