Một nghệ sĩ nghiện ngập hồi sinh sau khi nhận được thông điệp từ ba vị thiên thần
Suốt cuộc đời, ông Rich Lopez đã đối diện với sự suy sụp và tử thần ba lần. Nhưng nghệ thuật và ba vị thiên thần đã cứu sống ông.
Trong quá trình sáng tạo, chúng ta tìm thấy tự do, sự cứu rỗi, giải thoát, bày tỏ – và chuộc lỗi. Nhưng với nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng Rich Lopez ở phía Nam tiểu bang California, cần phải có thời gian cho quá trình sáng tạo và gốm sứ hình chim ruồi – vốn đã trở thành một phần tạo nên bản thân ông. Ông từ giã cõi đời trước rồi mới có thể trải nghiệm được cuộc sống nghệ thuật khác lạ. “Tôi hay kể với mọi người về lần thứ hai đó tôi kết liễu đời mình. Tôi không thử làm mà thật tình đã ra đi,” ông nói.
Cuộc sống của ông Lopez là những đợt thăng trầm lên cao thì ít mà thất bại thì nhiều khiến ông đã từ bỏ đời mình đến hai lần. “Lần đầu tiên tôi cố gắng kết liễu sự sống là khi đang lái xe trên xa lộ. Một chiếc xe tải lớn đang lao đến tôi. Ở giây phút cuối cùng, tôi đoán mình đã đi chệch hướng. Tôi không nhớ rõ đã làm như vậy, cũng không nhớ có di chuyển đôi tay không, nhưng rốt cuộc tôi lại an toàn trên một cái rãnh nước. Tôi không biết điều gì đã cứu mình.”
Ông Lopez lớn lên trong một gia đình bạo hành quá nhiều với người anh trai đã xem ông như một túi đấm và người cha sợ hãi bởi cú sốc tâm lý trong Đệ Nhị Thế Chiến. “Cha tôi sẽ rượt đuổi những người hàng xóm rất nhanh khiến họ và cả tôi đều sợ hãi. Ông đã truyền lại tính cách đó sang cho anh trai. Tôi phải học cách đánh lại anh mình để sinh tồn. Tôi đã gặp gỡ vợ là Cheryl khi chỉ mới 16 tuổi. Hiện tại tôi bước sang tuổi 65 và suốt 20 năm qua, tôi thường xuyên lạm dụng ma túy và rượu…và bạo hành gia đình tôi,” ông chia sẻ.
Ông Cheryl Lopez quen biết và yêu bà Rich từ năm thứ hai ở trường trung học phổ thông. “Tôi nhớ về lớp học gốm ban đêm ở trường mà chúng tôi cùng tham gia khi còn nhỏ,” bà Cheryl nói. “Tôi nhớ anh Rich ưa thích làm việc với đất sét và bàn xoay làm gốm như thế nào. Tôi đã nghĩ rằng anh có thể tự cứu lấy mình nhờ vào điều đó. Anh chịu quá nhiều tổn thương về tinh thần và tôi không biết chạm đến anh bằng cách nào.”
Hy vọng nhỏ nhoi của bà Cheryl dường như đã khiến cuộc sống chồng mình thay đổi đáng kinh ngạc. Nhưng để có chuyển biến đến như vậy không hề dễ dàng … hoặc nhanh chóng. “Trong nhiều năm ròng, bàn xoay làm gốm vẫn lặng yên ở đó,” bà Cheryl nói. Lopez cố gắng tìm mọi cách để giữ mình trong sạch và tỉnh táo, thử nghĩ đến mọi điều giúp ông tiếp tục công việc. Nhưng không giúp ích gì được, dù ông đã gắng sức. Rồi sự cố The Haven đến.
Những thiên thần
“Cách đây 18 năm, tôi và vợ đã chuyển đến Beaumont, một khu vực lân cận thành phố Banning. Nơi này đang nỗ lực tái thiết. Vợ tôi đã không vui lắm vì phải lái xe tới tận Fontana, nơi bà làm giáo viên giáo dục đặc biệt.
“Chúng tôi đã xảy ra tranh cãi và bà Cheryl nói, ‘Vì lẽ gì chúng ta lại đến đây?’ Tôi bắt đầu thấy bồn chồn. Tôi thật sự cần uống rượu. Tôi hồi hộp cầm lấy tờ báo và đọc về dự án tái thiết ở Banning. Có một tiếng nói vang lên trong đầu tôi, ‘Hãy lái xe đến đó, đi đến tòa thị chính.’” Khi Rich Lopez nghe những tiếng nói ấy hoặc thấy cảnh tượng, ông liền làm theo. “Tôi chỉ thốt lên rằng, ‘đây là lý do tại sao chúng ta đến nơi này. Chúng ta hãy lái xe đến Banning.’ Tôi không có ý tưởng tại sao mình đến, nhưng mọi căng thẳng tan biến.”
Khi Lopez và vợ đã đến được Banning, tiếng nói khi nãy lại vang lên, “Hãy hỏi ngài thị trưởng. Nhưng hãy trò chuyện với bất kỳ ai bạn có thể.” Ngài thị trưởng không có ở văn phòng, nhưng giám đốc thành phố có mặt. Cuối cùng, buổi gặp gỡ dẫn đến việc Lopez được hứa trao cho 3,5 triệu đô phụ trách “khu nghệ thuật ở trung tâm thành phố,” và kết thúc với ý tưởng hồi sinh khu nhà được giám đốc thành phố gọi là “tòa nhà xấu nhất ở Banning.”
Lopez nói, “Chúng tôi đã đặt tên cho nơi ấy là The Haven. Đó sẽ là nơi yên bình và tràn đầy sức sống.” Người ta đã chọn nhà thờ để bắt đầu The Haven. Thành phố đã trao cho một nhà thờ – nơi hoàn hảo xứng đáng sử dụng một số tiền quỹ như thế, quyền kiểm soát số tiền đến 3,5 triệu đô. Thật không may, số tiền đã bị tiêu xài sai mục đích và toàn bộ dự án hồi sinh sụp đổ. Lopez giận dữ, tan nát cõi lòng bước ra khỏi cuộc họp, cảm thấy ghê tởm và nguyền rủa những ai có liên quan đến việc ấy. Ông không còn có thể suy nghĩ cặn kẽ. Trong cơn tuyệt vọng, Lopez quyết định kết thúc cuộc đời lần thứ hai.
“Tôi chưa bao giờ được dạy cách ứng phó với thất bại hoặc bất cứ điều gì tiêu cực, vì thế một ngày nọ khi không có ai ở nhà, tôi đã uống hai phần năm của hai chai rượu và nốc một chai thuốc. Lời cuối cùng tôi thốt ra là, “Chúng ta hãy làm điều này.”
Rồi một thiên thần bước vào. “Đột nhiên, tôi không còn nằm dài ở giường trên lầu nữa. Một thiên thần đã kéo tôi xuống lầu và chỉ tôi thấy điều gì sắp xảy ra. Thiên thần nói, ‘Ông sắp sửa thành một nghệ sĩ nổi tiếng.’ Tôi nói, ‘Tôi là một người bán cafe, không phải nghệ sĩ.’ Thế là thiên thần giơ ngón tay ra hiệu im lặng, mang tôi xuống lầu và chỉ tôi phía bàn xoay làm gốm mà vợ tôi đã mua về nhiều năm trước. Vị ấy nhắc nhở rằng tôi đã yêu thích làm gốm sứ từ khi còn nhỏ.”
Từng là nhân viên bán hàng, nên Lopez đã thỏa thuận với thiên thần. “Vị ấy đã chỉ cho tôi bàn xoay, cho tôi thấy một loạt các sự kiện, những địa điểm thực tế nơi sự kiện diễn ra.. thậm chí bảo tàng, nơi tôi có buổi trình diễn của mình, nhưng tôi không tin. Tôi đã không biết mình ở đâu vào lúc ấy. Tôi nói, ‘nếu như tất cả chuyện này là thật, khi tôi thức giấc, hãy chứng minh cho tôi thấy. Hãy để tôi thức dậy không còn say xỉn.'”
Chẳng lâu sau, ông Lopez thức giấc, không cần rượu, ma túy, hoặc bất kỳ loại thuốc điều trị căng thẳng, trầm cảm và tiểu đường liên quan đến PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn) để giúp duy trì thân thể 400 pound (181kg) khi đó của mình.
“Tôi đã thức dậy và cảm thấy khỏe khoắn. Thật ngạc nhiên. Tôi vội cho vợ hay rằng tôi đã từ bỏ rượu, ma túy và lạm dụng tình dục.” Vợ ông đã không quá ngạc nhiên, cũng không quá vui mừng.
“Tôi bảo anh Rich, “Anh hãy chỉ cho em thấy, đừng nói bâng quơ.’ Với những gì tôi đã chia sẻ và cảm nhận, cảm xúc tôi bị chai sạn. Tôi đã nghe anh nói vậy quá nhiều lần trước đây và tôi từ bỏ hy vọng cũng như niềm tin vào anh,” bà Cheryl tâm sự.
Ông cai hẳn ma túy và rượu ngay lập tức. Nhu cầu về thuốc tâm thần không còn nữa trong bốn năm sau đó. Ông là trường hợp xấu nhất mà nhiều người, gồm nhiều bác sĩ của ông đã từng chứng kiến, nhưng giờ ông đã cai hẳn được rồi. Ông đã sụt hơn 200 pound. (90kg)
“Sự phục hồi bắt đầu ngay giây phút tôi ngồi xuống bàn xoay làm gốm. Với tôi, vật dụng này có sự sống, đang diễn ra trước mặt tôi.”
Đêm đầu tiên, Lopez ngồi xuống bàn xoay hàng giờ, “nhào nặn” tổng cộng 200 pound (90kg) đất sét. Khi ông hoàn thành cũng là gần 4 giờ sáng, ông đã làm xong những bức tượng nhỏ, tô, nồi và đĩa. “Tôi ngắm nhìn vợ và nói, ‘Em yêu, em đã mua cho anh một bàn xoay…giờ em phải mua tiếp cho anh một cái lò nung.’ Rồi tôi mỉm cười. Còn bà ấy thì không.”
Không biết sao ông Lopez đã tìm cách học và nhớ hết ngón nghề qua mỗi cuộc gặp gỡ với nhiều bậc thầy gốm sứ dù khi đó thấm thuốc và rượu gin. “Bằng cách nào đó tôi đã ghi nhớ hết thảy và chưa bao giờ quên một điều gì. Trong vòng vài tháng, tôi bán tác phẩm nghệ thuật của mình ở hội chợ làng ở Palm Springs,” ông nói. Tuy nhiên, vợ và các con tôi vẫn nghi ngờ. Nhiều năm bị thất hứa, hy vọng tan vỡ và ước mơ bị đánh tráo đã khiến cuộc sống của Lopez thật nặng nề giống như mảnh đất sét văng khỏi bàn xoay tạo hình gốm của ông.
Ông Lopez đã chuyển đổi những bản vẽ của mình, sáng tạo thành những tác phẩm nghệ thuật đặc biệt.
“Tôi nhận ra rằng đời mình như đất sét: nằm trong đôi bàn tay của tôi – tôi không thể nắn mạnh tay, nếu không thì tôi sẽ hủy hoại miếng đất ấy. Tôi đã phải học cách làm việc từ tốn và sử dụng cuộc sống rất [quý giá] này của mình như một bằng chứng thuyết phục rằng tôi đã thay đổi. Tôi hay nói với mọi người rằng tôi không nặn đất sét thành hình mà là thuyết phục.”
Ông Lopez đã nhận phần lớn hỗ trợ tài chính từ người vợ đầy hoài nghi của mình.
“Bà ấy phải học cách tin tưởng tôi, một cách chậm chạp và đau đớn. Tôi hiểu tại sao bà ấy không thể tin tưởng tôi nhưng nhận thức điều đó thật đau khổ. Tôi bắt đầu cảm thấy như vỡ vụn, không thể thành một nghệ sĩ như mình mong muốn – thấy bản thân đã thất bại. Tôi mất hy vọng vào khả năng mình, mất tự tin và bắt đầu khóc, rồi cảm thấy chán ghét bản thân.”
Lopez đối diện một mình với những suy nghĩ ấy…chính ông đã nghĩ như vậy.
“Tôi không biết tại sao mình đã nói thế, nhưng tôi ngước nhìn lên và nói, ‘Chúa ơi, nếu Ngài cho con biết sự thật rằng con sắp thành một nghệ sĩ, con muốn hôm nay kiếm được 376 đô.’ Tôi vẫn không hiểu vì lẽ gì mình đã chọn lấy con số đó. Điều ấy thật rồ dại: số tiền nhiều nhất tôi đã kiếm được ở buổi trưng bày là 75 đô. Tôi chỉ ngồi đó tức giận, chán nản và khóc.”
Những thiên thần xuất hiện, từ hai rồi tới ba vị. Các bạn thấy không, trong thế giới của Rich Lopez, những thiên thần trông như người bình thường… và hai trong số vị ấy đã đến gần gian hàng của ông ngày hôm đó.
“Họ là một cặp đôi bình thường, nhưng tôi biết mình đã nhìn thấy họ. Tôi cảm giác được. Cô ấy hỏi “Tại sao ông khóc?’ Tôi nhìn lên, cảm thấy hơi phiền và nói, ‘Không có gì đâu.’ Cô ấy nói tiếp, ‘Tôi muốn mua món đồ đó, thật đẹp.’ Những món ấy trị giá 40 đô, 50 đô và 75 đô! Cô ấy nói, ‘Tôi cũng muốn mua món kia nữa.’
Khi người phụ nữ mua xong, chồng cô mới nói. “Tôi quá đỗi ngạc nhiên,” Lopez chia sẻ. “Người chồng nói rằng, ‘Em yêu, nếu em đã xong, giờ tới lượt anh mua một hoặc hai món.’ Tôi không thể nói được câu nào. Khi tôi đang tính tổng số tiền cho các món hàng, cô ấy nói, ‘Ông có cho trả tiền bằng cheque không?’ Tôi chỉ nhìn lên, rơm rớm nước mắt và nói, ‘Hai vị là thiên thần phải không?’ Cả hai đều mỉm cười. Tôi nói, ‘Các vị chính là thiên thần!’ Cô trả lời ‘Không đâu, chúng tôi không phải, nhưng ông sẽ ổn thôi.’ Khi tôi tổng kết số tiền, chính là con số 375 đô. Khi cô ấy trao cho tôi tờ cheque, tôi run rẩy và khóc, rồi nói ‘Cảm ơn hai vị, cảm ơn,’ rối rít. Họ vẫy chào tạm biệt và tiếp tục bước đi.
“Vợ tôi quay lại gian hàng và hỏi, ‘Họ là ai thế anh?’ Tôi đáp, ‘Họ là những thiên thần,’ Vợ tôi nhìn như thể tôi từ trên trời rơi xuống. Rồi bà nhìn tờ cheque và nói, ‘Họ đã trả 376 đô phải không?’ Tôi thốt lên, ‘Sao cơ? Sao thế nhỉ?’ Tôi nhìn vào tờ cheque và thấy người phụ nữ đã ghi nhầm là 376 đô!”
“Khi tôi cho vợ hay những gì đã xảy ra, cả hai chúng tôi bỗng giật mình. Mỗi lần nhìn vào tờ cheque ấy, chúng tôi chỉ biết lắc đầu. Không ai muốn đổi cheque cả. Cuối cùng, chúng tôi đã đổi thành tiền mặt sau gần một năm. Kể từ đó vợ đã bắt đầu tin tưởng tôi,” Lopez nhoẻn miệng cười và chia sẻ.
Như chúng ta thấy, đời sống của một nghệ sĩ không phải lúc nào cũng dễ dàng, từ thất bại đến thành công không phải là một con đường thẳng tắp.
Tác phẩm gốm sứ ‘Con chim ruồi’
“Tôi cảm thấy khó chịu vì khả năng sáng tạo của mình bị chững lại; sau một khởi đầu phóng nhanh như tên lửa, tôi thấy bế tắc. Bạn tôi là một cố vấn và giáo viên gốm sứ ở trường Đại học Chaffey nói rằng, ‘Đây là tiểu bang California. Có hàng nghìn người ngoài kia đang tạo ra những chiếc tô xinh xắn. Vùng Claremont này thiếu gì người tạo cho mình phong cách. Anh cũng phải tìm ra bản sắc của riêng anh.’”
“Tôi đã có giấc mơ như thế này: Tôi thấy mình lơ lửng trên những chiếc giỏ và đang cầm một dụng cụ độc đáo. Một thiên thần đã đưa cho tôi. Đó là một thứ vẫn chưa có trên thị trường. Tôi biết thứ đó không tồn tại trong cuộc sống thực tế. Tôi lập tức tỉnh dậy và nắm lấy con dao bít tết, rồi chạy tới bánh mài và tạo thành một dụng cụ như hiện tại mà tôi sử dụng để làm thành những đường vân trên đất sét giống như một chiếc giỏ đan. Những chuyện này đã xảy ra trong giấc mơ của tôi. Công cụ ấy như chưa từng được phát minh bao giờ. Vậy mà chính là thiên thần trong giấc mơ đã cho tôi biết đến.”
Ngay cả khi nhìn cận cảnh, “giỏ” đồ gốm của Lopez giống như chiếc giỏ xách thủ công tinh tế của người Mỹ bản địa trên thị trường.
Sau giấc mơ đó, mọi thứ đã biến chuyển nhanh với Lopez – chàng sinh viên một thời tại trường Đại học Mount San Jacinto và Đại học Chaffey. Tác phẩm của Lopez được trưng bày tại nhiều địa điểm thú vị gồm Trung tâm khoa học Phương Tây ở Hemet và nhiều ngôi nhà cũng như triển lãm trên khắp đất nước. Tác phẩm nghệ thuật của ông hiện có giá tới 3,000 đô cho một trong những chiếc “giỏ đan” bằng gốm sứ ban đầu. Lopez thậm chí còn đặt chỗ trước và dành thời gian để quan sát các nghệ nhân địa phương. “Tôi mang nửa dòng máu Ấn Độ và tôi đã dành hơn một năm học hỏi nghệ thuật đan giỏ. Những giỏ ‘đan’ bằng gốm sứ kia được giới thiệu trong một buổi trưng bày lớn đầu tiên của tôi tại AMOCA,” ông chia sẻ.
AMOCA là viết tắt của cụm từ American Museum of Ceramic Arts (Bảo tàng Nghệ thuật Gốm Hoa Kỳ) ở Pomona, là phòng trưng bày gốm sứ hàng đầu ở phía Tây Mississippi và là nơi diễn ra những triển lãm gốm sứ nổi bật nhất của một vài quốc gia. Lopez có lẽ là một trong những nghệ nhân gốm đầu tiên có buổi trưng bày riêng nhưng đây là lần thứ hai ông đã ghé thăm AMOCA khiến ông không thể nói thành lời. “Khi bước vào nơi ấy lần thứ hai, tôi chợt khóc và nhận ra rằng tất cả y hệt như lần đầu tiên tôi đi cùng với thiên thần [trong giấc mơ], lúc tôi suýt qua đời. Tôi nhận ra những bức tường, sàn nhà, những bậc thang, đồ nội thất. Tôi đã từng ở đây trước kia. Tôi đã quá bận bịu đến nỗi không nhận ra ngay lần đầu nhưng bất chợt đã hình dung ra. Vị thiên thần và tôi đã từng đến đây. [Nghĩ đến] là tôi rùng mình và rơi nước mắt.”
Tuy nhiên, không có câu chuyện thành công nào mà không có màn kịch cuối cùng và bộ phim truyền hình nặng ký đang chờ đợi Rich Lopez ở đâu đó.
Ngay khi ông bắt đầu khẳng định mình là một nghệ sĩ lớn trong khu vực, là người đang trên đà đạt được thành công trên toàn quốc, màn kịch quen thuộc đã xuất hiện một chướng ngại kịch tính, xấu xí cuối cùng cho nhân vật vượt qua.
“Tôi cảm thấy không khỏe nhưng chưa bao giờ kể cho vợ hoặc bất kỳ ai khác. Thị lực của tôi có vấn đề. Và giây phút Cheryl rời khỏi nhà đi làm, tôi sẽ gục xuống giường vì mệt mỏi. Lần duy nhất tôi thức dậy là bị nôn, rồi tôi trườn ra khỏi giường hai phút trước khi bà ấy về tới. Vì thế, bà ấy nghĩ rằng mọi thứ vẫn ổn.”
Tác phẩm “The Hummingbird” chưa được hoàn thành, trở thành biểu tượng hồi sinh của Rich Lopez trong cơn nguy kịch cho lần thứ ba.
Mọi thứ vẫn chưa ổn chút nào.
“Tôi đã không điều trị căn bệnh tiểu đường của mình, đã không uống thuốc… và đã không uống nước như mình nên làm. Gan và thận của tôi đã không hài lòng. Cheryl cũng không vui,” ông Lopez nói. “Nhưng tôi đã nhận ra mình vẫn chưa thoát khỏi khó khăn. Sau hai ngày giữ im lặng, tôi không còn có thể che giấu sự thật là thị lực mình bị hư hại. Họ đã nhận biết điều gì đó khi tôi cố gắng rót cho mình một ly nước và tự làm đổ lên khắp người.”
Ông Rich Lopez đã chịu đựng một cơn co giật do bệnh tiểu đường và mắt trái không còn nhìn thấy.
“Tôi bị tàn phá khá nhiều và trở nên tức giận. Tôi đã bị trầm cảm và suốt cuộc đời cứ thi thoảng phải lo âu như vậy. Tôi dừng lại, tôi không làm nghệ thuật nữa. Tôi thật khổ sở,” ông nói. “Đâu đó trong những góc khuất tăm tối của tâm hồn, chầm chậm, tôi dần nhận ra cả đời mình như một trong những bức tranh của bộ đồ chơi Etch-a-sketch* (vẽ tranh màn hình ma thuật). Mỗi lần tôi quá tự mãn, sự cố ập đến và làm rối loạn mọi thứ giống như lắc tấm bảng trong trò chơi ấy. Và mỗi khi như thế, tôi mường tượng lại bản thân và mơ lần nữa một cuộc sống mới, một nghệ thuật mới. Tôi tự nhủ rằng nếu mình trở thành người thợ gốm độc nhãn, tốt hơn hết là mình nên bắt đầu thật chăm chỉ.”
Và ông đã thật sự bắt đầu lại như vậy. Ông Lopez ngồi ở bàn xoay làm gốm, ban đầu rất sợ hãi. “Trước tiên tôi hầu như sợ đất sét, nhưng khi bắt tay vào làm, tôi cảm nhận được đất ở trên tay và trí nhớ cơ bắp tiếp nhận. Tôi bắt đầu mỉm cười,” ông nói. “Rồi tôi òa khóc và tiếp tục làm gốm.”
Trong khoảnh khắc đó, Lopez cảm thấy tràn đầy cảm hứng, một lần nữa, ông biết rằng ông sẽ cống hiến đời mình cho nghệ thuật.
“Tác phẩm đầu tiên tôi cố gắng làm là ‘Con chim ruồi.’ Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, vì loài chim này nhỏ bé nên không có cơn bão nào có thể lay chuyển được chú ấy. Chim ruồi vẫn bình an trong bất kỳ tâm bão nào.”
Vật gốm đầu tiên “The Hummingbird” được Rich Lopez tạo ra sau khi hiểu rõ căn bệnh gây mất thị giác hiện là một tác phẩm nghệ thuật hoàn thiện. “Tôi đã chọn khắc một chú chim ruồi vì ngay cả trong những cơn gió hỗn loạn nhất, chú chim này vẫn cân bằng và bình yên. Tôi cũng thế.”
Khi Lopez làm việc trên đất sét với một tình yêu thương mới mẻ, an hòa và chú tâm, ký ức về những năm tháng ngày xưa ùa về.
“Khi còn là một sinh viên, tôi cảm thấy mình được ban phúc lành vì có quá nhiều người chia sẻ kiến thức của họ cho tôi. Tôi có lòng nhiệt tâm vô cùng với nghệ thuật và muốn sáng tạo [tác phẩm] để vinh danh họ. Một trong những người bạn học đã từng nói, ‘này bạn, trong người bạn có nguồn năng lượng nào đó khi bạn ngồi vào bàn xoay làm gốm.’ Và đó là tại sao tôi đã tạo ra [tác phẩm] Artforce để mang nghệ thuật đến với trẻ em. Đó là niềm đam mê cả cuộc đời tôi. Tôi cần nuôi dưỡng tâm hồn mình và cả tâm hồn của những đứa trẻ kia – các em có lẽ đang bị tổn thương và trong tìm kiếm [niềm hy vọng được cứu vớt].”
Khi ai đó thưởng lãm tác phẩm nghệ thuật có vẻ yên bình, đầy sức sống, sâu lắng do Rich Lopez tạo ra gần như 20 năm qua sau khi ông đã thấu đáo hết thảy, người ấy sẽ không bao giờ biết được nỗi khổ niềm đau hay bi kịch và vinh quang đằng sau mỗi một tác phẩm kia.
Với Lopez, vậy đã là tốt lành rồi. “Tôi ngồi ở bàn xoay làm gốm hàng tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Tôi kể cho đất sét nghe câu chuyện của mình và tôi nhận được phản hồi, thật biết ơn vì điều ấy. Khi người ta ngắm nhìn tác phẩm của tôi, họ sẽ thấy một chút gì của bản thân tôi ở nơi đó. Tôi cũng muốn họ thấy phần tốt nhất của họ trong đó nữa. Thế giới của tôi tràn đầy [tình yêu] cho nghệ thuật với bình an.”
Khi bạn ở gần Rich Lopez trong phòng làm việc của ông, bạn sẽ thấy nhiều màu sắc tự nhiên, màu nâu đậm rám nắng, tiếng gọi của điều gì đó sâu sắc và vượt thời gian không chỉ là hành động kéo dài của một người thợ làm gốm tại bàn xoay; bạn sẽ cảm nhận được sự an bình tĩnh lặng sau cơn bão. Và trong sự bình yên đó là sự cứu chuộc.
Những phần của bài viết này lần đầu được đăng trên Hemet San-Jacinto Chronicle.
Bạn có thể liên hệ với ông Rich Lopez tại artforcerichlopez.com.
Là người sinh ra ở phía Nam Philadelphia, tác giả Mark Lentine đã viết và xuất bản trên cả hai bờ biển. Hiện anh đang sinh sống tại Hemet, tiểu bang California.
Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn với chúng tôi tại [email protected] và tiếp tục đọc các bài viết truyền cảm hứng bằng cách đăng ký nhận Inspired newsletter tại TheEpochTimes.com/newsletter.
Chú thích của dịch giả:
Nam Anh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times.