Mẹ và con trai: Tổng thống Abraham Lincoln và hai người mẹ
Bàn tay đưa nôi
Đôi khi chúng ta được ban phước với không những một mà tận hai người mẹ, những người mà tình yêu thương và sự chăm sóc của họ đã định hình cuộc sống của chúng ta.
Khi ngài Abraham Lincoln chỉ mới 9 tuổi thì mẹ của ông, bà Nancy Hanks qua đời vì nhiễm độc sữa. Chúng ta không biết nhiều về cuộc đời của Nancy ngoài việc bà là một người phụ nữ thông minh, tử tế, có một đứa con bị chết khi còn nhỏ, vô cùng yêu thương cô con gái Sarah và đứa trẻ Abraham.
Mặc dù Lincoln không trực tiếp viết về bà, nhưng trong cuốn sách có tên “Lincoln”, tác giả David Herbert Donald đã nhắc đến một phần của lá thư mà Lincoln đã viết nhiều năm về sau cho một cháu bé vừa trải qua nỗi đau mất người thân: “Trong thế giới đau buồn này, nỗi đau đều đến với tất cả chúng ta; và đối với những đứa trẻ, nỗi đau còn đi kèm với sự đau đớn cay đắng nhất, bởi vì nó khiến chúng ta mất cảnh giác… Ta đã có đủ trải nghiệm với điều này để hiểu được nó.”
Trong khoảng 1 năm sau khi bà Nancy qua đời, Abraham và người cha Thomas cùng chị gái ông và một người anh em họ tên Dennis sống trong cảnh mồ côi mẹ, mất vợ trong cái cabin nhỏ xíu ở Indiana. Sarah cố gắng thay thế vai trò của Nancy, dọn dẹp và nấu ăn cho gia đình, nhưng Sarah khi đó mới 11 tuổi và vô cùng đơn độc, thường xuyên rơi vào trạng thái tuyệt vọng, khóc lóc. Khung cảnh ảm đạm bao trùm ngôi nhà nhỏ, nỗi đau khổ hiển hiện ra trong sự lộn xộn, bẩn thỉu và đôi khi là đói khát.
Nhà thơ và nhà văn Rosemary Benét khắc họa cho chúng ta thấy khung cảnh của gia đình lúc bấy giờ trong tác phẩm “Nancy Hanks,” nơi Nancy là một hồn ma đang thăm hỏi con trai bà:
Nghèo khổ cơ cực
Một túp lều bé nhỏ
Khó lòng được mảnh áo
Sưởi ấm cho con
Một cơn gió thảo nguyên
Cũng có thể làm con quỵ ngã
Hay những lúc cơ hàn
Khi con vào thị trấn
Một câu thơ được viết khi hồi tưởng lại khoảng thời gian tại nơi này, Lincoln đã ghi rằng “Tôi như đang sống trong những hầm mộ.”
Bà Sarah Bush Johnson đến với gia đình
Bà Sarah cũng giới thiệu với Abraham cuốn sách của William Scott “Bài học hùng biện,” từ đó ông đã được học những bài học đầu tiên về thuyết trình trước công chúng cũng như phần giới thiệu về Shakespeare. Thời gian đi học tại trường của ông chỉ kéo dài chưa đến một năm, nhưng bằng việc đắm mình trong những quyển sách, Abraham đã trang bị cho bản thân nền tảng văn xuôi mà đã ảnh hưởng nhiều đến những bài viết và phát biểu của ông về sau.
Chúng ta không biết rằng liệu Sarah có thấy sốc trước những gì đang chờ đợi bà trong cái cabin ấy không: một căn nhà chẳng có nổi cái cửa tử tế, sàn nhà dơ bẩn, rất ít đồ nội thất, còn những đứa trẻ thì hôi hám, nhếch nhác. Chúng ta chỉ biết rằng bà đã ngay lập tức hiểu được hoàn cảnh ấy như thế nào.
Theo tác giả Dennis, “Bà đã tắm rửa cho những đứa trẻ – giúp cho các con trông gọn gàng và sạch sẽ hơn.” Bà đã khéo léo thuyết phục được ông Thomas xây sàn nhà và sửa chữa cabin mà không phát sinh quá nhiều xung đột. Sarah đã mang theo các vật dụng của bà từ Kentucky và đem một chút văn minh đến ngôi nhà của Lincoln – chiếc giường ngủ, cái tủ có ngăn kéo, bộ bàn ghế, guồng quay tơ và những vật dụng bằng bạc – những đồ vật mà tác giả David Donald cho rằng đã khiến những đứa trẻ nhà Lincoln như thể “lạc vào một thế giới xa hoa đến mức không thể tin được.”
Nhưng món quà tuyệt vời nhất mà Sarah mang đến nhà Lincoln chính là sự hiện diện của bà.
Đó là một người phụ nữ biết cách thương yêu.
Tình yêu thương cho tất cả mọi thành viên
Theo một ít tư liệu mà chúng ta có được, Sarah không hề tỏ ra thiên vị giữa các con ruột và con riêng của chồng. Bà trao cho 5 đứa trẻ tình yêu thương đều như nhau. Bằng tình thương không thiên vị và thường hằng, bà đã hòa hợp được hai gia đình.
Không giống phu quân, mặc dù bản thân bà là người mù chữ, nhưng Sarah lại vô cùng xem trọng giáo dục. Bên cạnh các vật dụng gia đình, bà còn mang theo các quyển sách – trong số những thứ khác, một cuốn Kinh Thánh gia đình, truyện Ngụ ngôn Aesop, “Tiến trình của người hành hương” của John Bunyan mà bà luôn khuyến khích Abraham đọc cũng như bất kể sách báo nào mà ông có thể tiếp cận.
Bà Sarah cũng giới thiệu Abraham cuốn sách của William Scott “Bài học hùng biện,” từ đó ông đã được học những bài học đầu tiên về thuyết trình trước công chúng cũng như phần giới thiệu về Shakespeare. Thời gian đi học tại trường của ông chỉ kéo dài chưa đến một năm, nhưng bằng việc đắm mình trong những quyển sách, Abraham đã trang bị cho bản thân nền tảng văn xuôi mà đã ảnh hưởng nhiều đến những bài viết và phát biểu của ông về sau.
Ở nơi người mẹ Sarah, Abraham cũng tìm thấy tình yêu thương và nguồn khích lệ, thứ thiếu vắng trong mối quan hệ giữa ông và cha mình. Thomas là một người đàn ông lãnh đạm, một người nông dân và thợ mộc chăm chỉ, người đã làm việc vất vả không kém con trai mình. Mặc dù Lincoln cũng được hưởng lợi từ điều ấy, ông có nền tảng thể lực tốt hơn các bạn đồng trang lứa – nhưng ông hiểu rằng một thiếu niên như ông không muốn sống một cuộc đời như cha mình.
Những lời đề cập ngắn gọn về cha mà sau này Lincoln nhắc đến hầu như không che giấu được sự coi thường mà ông dành cho cha. Thomas là hiện thân của một tấm gương tiêu cực đối với con cái.
Tuy thế, bà Sarah lại giữ được mối quan hệ thân thiết với Abraham trong suốt quãng đời ông. Trong cuốn sách “Một Tiểu sử của A. Lincoln,” Ronald C. White đã viết “Tình yêu thương và sự khích lệ từ người mẹ kế đóng vai trò vô cùng quan trọng trong sự phát triển của Abraham. Sarah Bush Lincoln tin rằng những gì bà trao đi đã được đền đáp lại bằng lòng tử tế: “Tôi có thể nói điều mà hiếm có một người phụ nữ – một người mẹ – trong một ngàn người có thể nói rằng – cậu bé Abe không bao giờ cáu gắt với tôi trong cả lời nói và ánh nhìn, không bao giờ từ chối làm bất kỳ điều gì mà tôi yêu cầu con.”
Cả hai cùng có chung khiếu hài hước. Khi chiều cao của Lincoln đạt đến 1m93, Sarah đã chọc ghẹo ông về chiều cao này, cảnh báo ông hãy giữ đầu tóc sạch sẽ nếu không sẽ để lại dấu vết trên trần nhà. Một ngày nọ khi Sarah đi vắng, ông đã dẫn một vài đứa trẻ, nhúng chân của chúng vào bùn, ẵm chúng lộn ngược và để lại dấu chân của chúng trên nhà. Khi Sarah trở về, bà thấy những dấu chân đó và phá lên cười. Lincoln sau đó đã quét vôi lại trần nhà.
Câu chuyện này giống một giai thoại hơn là câu chuyện thật, nhưng đã thể hiện tính cách tốt đẹp của Sarah, tình yêu thương của Lincoln và câu chuyện đùa thực tế, và sự gắn kết của ông với người phụ nữ mà ông luôn gọi là Mama.
Sau khi ông Thomas qua đời vào năm 1851, Lincoln đã chu cấp tài chính cho mẹ kế cho đến khi chính ông qua đời vào năm 1865. Sarah đã sống tiếp khoảng 4 năm, và mất vào ngày 12/4/1869, ba ngày trước ngày kỷ niệm Lincoln qua đời vì bị ám sát.
Ngài Lincoln từng tuyên bố rằng: “Những gì tôi có hoặc hy vọng trở thành, đều là công lao từ người mẹ thiên thần của tôi.”
Các học giả đã tranh luận rằng Lincoln đang nhắc đến người mẹ nào, nhưng điều đó không quan trọng. Sự thật là nhân cách tuyệt vời của Lincoln – lòng xót thương cho những người chịu nhiều đau khổ, khiếu hài hước, tình yêu thương gia đình và con cái – đều bắt nguồn từ ảnh hưởng của những người phụ nữ trên.
Trong loạt bài “Bàn tay đưa nôi: Mẹ và Con trai: chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về những người đàn ông nổi tiếng chịu ảnh hưởng nhiều từ mẹ của họ. Không phải tất cả những phụ nữ này đều là thiên thần, nhưng tình yêu thương, tính cách và nguyên tắc của họ đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng những người con trai.
Thiên Thư biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times