Khi trẻ đau buồn, truyện là người bạn đồng hành tốt (Phần 2)
Tiếp theo Phần 1.
“Sylvia và những ngôi sao”
Phù hợp với các bé: 6-10 tuổi
Tình trạng: Mẹ bị bệnh nặng hoặc mới mất mẹ.
Truyện này viết cho những bé (ở độ tuổi 6-10 tuổi) có mẹ mắc bệnh nan y hoặc mới mất mẹ.
Khi một người con của Ivan đột ngột qua đời, cô đã mất đi một người còn quý giá hơn chính mạng sống của mình. Trong mấy năm sau đó, cô bắt đầu hiểu sâu sắc về sức mạnh chữa lành nỗi đau thương. Trong tác phẩm “Soul Stripped Bare – Growing through Grief” (Tạm dịch: “Dọn sạch linh hồn – Trưởng thành trong đau đớn”) của mình, cô đã chia sẻ câu chuyện cuộc sống đầy nghị lực và mạnh mẽ của mình sau khi trải qua nỗi mất mát to lớn. Ivan đã vui vẻ chia sẻ câu chuyện ngắn này và một câu chuyện khác có tên “Tạm biệt Bối Bối” để đưa vào cuốn sách này.
Câu chuyện viết rằng:
Trước đây có một cô bé tên là Sylvia. Cô sống cùng mẹ và bà nội trong một ngôi nhà nhỏ xinh trên vách đá dựng đứng cạnh bờ biển.
Mỗi đêm, Sylvia đều sẽ ngồi bên cửa sổ ngắm những vì sao. Chúng nhìn giống như một tấm thảm ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng biển sâu tăm tối. Cô bé thích những hình dáng mà chúng tạo ra, hơn nữa còn sáng tạo ra những câu chuyện trước khi đi ngủ. Cô bé thích nhất là một ngôi sao màu vàng, một ngôi sao chớp sáng lấp lánh, còn có một ngôi sao rất, rất sáng. Sylvia đem ba ngôi sao này hợp thành một gia đình, giống như gia đình của cô bé vậy.
Ngôi sao màu vàng là bà nội, ngôi sao sáng lấp lánh là cô bé, còn ngôi sao sáng nhất kia là mẹ. Khi cô bé buồn ngủ gối đầu vào chiếc gối êm, sẽ tưởng tượng gia đình sao của cô đang thực hiện một cuộc phiêu lưu đầy kinh ngạc và thú vị. Rất nhanh, Sylvia bình yên chìm sâu vào giấc mộng.
Một hôm, cô bé giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc khe khẽ. Cô tự hỏi liệu có phải chỉ là tiếng gió nhẹ thổi qua không, nhưng khi cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ. Là tiếng nói chuyện của bà nội và mẹ. Thế là cô bé tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, lúc này bà nói cho bé biết mẹ của bé đang mắc một căn bệnh nặng. Cô bé rất đau lòng, bé không muốn mẹ bị bệnh. Cô bé nghĩ, nếu bé quét dọn nhà cửa sạch sẽ, rửa sạch bát đĩa, thì có lẽ mẹ sẽ khỏe hơn. Bà nội mỉm cười buồn bã nói: “Cháu yêu của bà, nếu được như vậy, chúng ta đều sẽ cố gắng làm tất cả mọi thứ để mẹ con có thể khỏe trở lại. Nhưng đôi khi, tất cả yêu thương, hy vọng và sắp xếp trên thế giới này đều không thể thay đổi được điều gì.”
Người mẹ cũng đồng tình như vậy, rồi ôm chặt Sylvia và nói: “Trong vài tháng tới đây, chúng ta cần cùng nhau làm nên những kỷ niệm đẹp nhé.”
Và đây là những việc mà họ làm.
Mẹ đem công thức nấu ăn yêu thích nhất của mình dạy cho Sylvia. Họ đã may một tấm thảm xinh xắn, trên mặt thảm đầy trái tim bằng gấm, vừa mềm mại vừa ấm áp, y như vòng tay của mẹ vậy. Họ đã làm một cuốn album ảnh, bên trong đều là những bức ảnh đặc biệt. Mẹ còn đặc biệt viết riêng cho Sylvia những câu chuyện và bài thơ ngọt ngào.
Từng ngày mùa đông trôi qua, mẹ ngày càng yếu đi, Sylvia biết rằng chẳng còn mấy thời gian nữa mẹ sẽ ra đi. Từng giọt nước mắt mặn chát chảy xuống trên gương mặt, mẹ ôm chầm lấy Sylvia, mẹ muốn cho cô bé luôn vui vẻ.
Mẹ nói rằng mẹ sẽ phải đến sống trên những vì sao, mỗi đêm mẹ sẽ nhìn xuống để ngắm Sylvia. Mẹ nói, lúc đầu Sylvia sẽ rất buồn, nhưng theo thời gian trôi qua, con sẽ vui vẻ trở lại. Đặc biệt là mẹ đã nói rằng: “Còn nữa, tình yêu của mẹ sẽ mãi mãi ở trong trái tim của con.”
Mẹ vừa nói vừa tháo xuống một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim xinh đẹp đưa cho Sylvia. “Bất cứ khi nào con cảm thấy buồn, hãy dùng ngón tay vuốt ve hình trái tim nhỏ này, nhắm mắt lại rồi mỉm cười, trong lòng con sẽ biết được rằng, mẹ đang gửi cho con tình yêu và những nụ hôn từ các vì sao. Con nhìn không thấy mẹ, nhưng có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ.”
Đêm đó, Sylvia nằm bên cửa sổ phòng ngủ ngắm nhìn gia đình sao của mình, “ngôi sao mẹ” kia bắt đầu lóe sáng lên và sáng rực. Đột nhiên, ngôi sao đó biến thành một ngôi sao băng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm, sau đó biến mất vào bóng đêm đen tối. Khi nó biến mất, Sylvia chợt nghe thấy tiếng mẹ nói: “Tạm biệt con yêu. Mẹ mãi mãi yêu con.”
Sylvia nằm ở đó, trong lòng cảm thấy rất buồn. Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bà nội bước vào, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Sylvia, tựa sát vào người cô bé. Hai bà cháu nằm cạnh nhau, khi những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, một thứ gì đó kỳ diệu đã xuất hiện trên bầu trời đêm. Ngay trước cửa sổ của Sylvia, một ngôi sao mới xuất hiện. Trong tâm Sylvia biết rằng, đó chính là mẹ, mẹ đang quan tâm bảo vệ cô.
Sylvia mỉm cười buồn bã. Cô bé chạm vào mặt dây chuyền hình trái tim, thì thầm với bầu trời đêm: “Cảm ơn mẹ, con sẽ mãi yêu mẹ.”
(Bài viết được trích từ cuốn “Mỗi khi trẻ đau buồn, truyện là người bạn tốt nhất” của tác giả Susan Perrow, do Nhà xuất bản Tiểu Thụ Văn Hóa cung cấp).
Lê Vi biên tập
Lam Yên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ