Di sản của bà Pelosi với tư cách là chủ tịch Hạ viện: Nợ nần và thảm họa
Mặc dù sẽ tiếp tục ở lại Quốc hội, nhưng Chủ tịch Hạ viện Nancy Pelosi của San Francisco sẽ từ chức khỏi vị trí lãnh đạo của mình vào tháng Một này. Bà đã lãnh đạo đảng của mình trong cương vị đó hoặc với tư cách là Lãnh đạo Thiểu số Hạ viện khi Đảng Cộng Hòa nắm quyền trong gần 20 năm. Vị trí quyền lực của bà cũng cho phép bà thúc đẩy lợi ích của California. Điều đó có thể tiếp tục nếu Đảng Cộng Hòa bầu Dân biểu Kevin McCarthy của Bakersfield, hiện là Lãnh đạo Thiểu số, làm Chủ tịch Hạ viện mới.
Và theo nhiều cách, bà Pelosi là hình ảnh thu nhỏ của California ngày nay: Mặc dù xuất thân từ Baltimore, nhưng bà phù hợp với nền văn hóa quốc tế hơn là văn hóa của tiểu bang này. Bà có xu hướng thiên tả về chính trị và văn hóa. Bà cũng sở hữu sự kiêu ngạo mà các chính trị gia San Francisco thường có — ví như Thống đốc Gavin Newsom, cựu Chủ tịch Quốc hội Willie Brown, và cựu Chủ tịch Thượng viện tạm quyền John Burton.
Bà Pelosi cũng điều hành Hạ viện bằng nắm đấm sắt, bảo đảm rằng mọi thành viên đều bỏ phiếu đồng thuận đối với các dự luật quan trọng nhất, chẳng hạn như dự luật mới đây về hôn nhân, viện trợ cho Ukraine, và dự luật chi tiêu 1.7 ngàn tỷ USD. Ngược lại, ông McCarthy có quá ít quyền kiểm soát trong nhóm của chính mình, thậm chí ông ấy có thể không nhận được sự đồng thuận của nhóm đó để trở thành Chủ tịch Hạ viện, mặc dù điều đó vẫn có khả năng cao là sẽ xảy ra.
Nhiệm kỳ hai thập niên với vai trò là lãnh đạo hàng đầu của bà Pelosi đã kéo theo nợ nần và thảm họa cho nước Mỹ.
Các khoản thâm hụt và nợ nần kỷ lục
Hãy bắt đầu với khoản ngân sách thường niên, điều quan trọng nhất mà bất kỳ cơ quan lập pháp nào cũng thực hiện. Điều I, Mục 7, Khoản 1 của Hiến Pháp Hoa Kỳ nêu rõ: “Tất cả các Dự luật để gia tăng Nguồn thu sẽ bắt nguồn từ Hạ viện; nhưng Thượng viện có thể đề nghị hoặc đồng ý với các sửa đổi như đối với các Dự luật khác”
Tuy nhiên, đôi khi điều khoản này thực sự cho phép Thượng viện trở thành cơ quan soạn thảo chính các dự luật về ngân sách, sau đó gửi những dự luật này đến Hạ viện. Tiến trình này vừa diễn ra với dự luật chi tiêu 1.7 tỷ dollar, bao gồm rất nhiều yếu tố về thuế suất. Nhưng dù sao, điều đó chỉ xảy ra dưới sự cho phép của Hạ viện.
Khi bà trở thành Lãnh đạo Thiểu số vào ngày 03/01/2003, khoản nợ của Hoa Kỳ đã cán mốc 11 ngàn tỷ dollar. Kể từ đó, khoản nợ này đã tăng vọt lên 31 ngàn tỷ dollar. Đây là một biểu đồ từ Bộ Ngân khố Hoa Kỳ. Lưu ý rằng khoản nợ này thực sự đã bắt đầu được trả hết vào năm 2000-2001, ngay trước khi bà Pelosi lên nắm quyền Đảng Dân Chủ.
Nợ quốc gia của Hoa Kỳ trong 100 năm qua
(Đã điều chỉnh theo lạm phát và có tính theo đồng dollar năm 2022)
Tiếp theo, chúng ta hãy xem xét con số thâm hụt hàng năm. Một lần nữa, xin lưu ý rằng chúng ta thực sự được hưởng một khoản thặng dư nhỏ 0.13 ngàn tỷ USD trong năm 2001.
Khi bà đảm nhận vị trí lãnh đạo thiểu số hồi năm 2003, năm đó đã có một khoản thâm hụt, nhưng chỉ ở mức tương đối khiêm tốn là 0.37 ngàn tỷ USD.
Bây giờ hãy xem các khoản thâm hụt trong ba năm qua (mỗi năm tài khóa kết thúc vào ngày 30/09 của năm được đề cập):
- 2020: 3.13 ngàn tỷ USD
- 2021: 2.17 ngàn tỷ USD
- 2022: 1.38 ngàn tỷ USD
Xu hướng thâm hụt ngân sách liên bang theo thời gian, giai đoạn các năm tài chính từ 2001-2022
Tất nhiên là đại dịch COVID-19 đã bùng nổ vào năm 2020. Và Tổng thống Trump đã ký vào hai khoản đầu tiên trong số những khoản chi tiêu quá mức đó, trong khi Tổng thống Biden đã ký khoản chi tiêu cuối cùng. Tuy nhiên, là Chủ tịch Hạ viện, bà Pelosi đã đưa tất cả các dự luật đó thành luật mà không màng đến tương lai.
Và hầu hết các nhà kinh tế đều cho rằng chính sự chi tiêu hoang phí đó đã dẫn đến vấn đề lạm phát hiện nay, dẫn đến việc Cục Dự trữ Liên bang phải tăng lãi suất sau đó để cắt giảm hoạt động kinh tế và dẫn đến một cuộc suy thoái kinh tế được dự đoán vào mùa hè tới.
Vấn đề nhập cư
Cuộc khủng hoảng nhập cư đang diễn ra cũng tồn tại do bà Pelosi đã lãnh đạo một khối đa số tại Hạ viện từ chối bảo vệ biên giới của đất nước này. Trong hai năm qua, hơn 4 triệu người ngoại quốc đã nhập cư bất hợp pháp vào Hoa Kỳ mà hầu như không có sự kiểm tra nào về tình trạng pháp lý hoặc thậm chí cả sức khỏe của họ. Quốc hội do bà Pelosi lãnh đạo cũng đồng lõa với tình trạng vô luật pháp này.
Tệ hơn nữa, tình trạng biên giới mở như vậy đã cho phép fentanyl bất hợp pháp tràn vào Mỹ, cướp đi sinh mạng của hơn 100,000 người mỗi năm. Theo một báo cáo hôm 08/12/2022 của Vụ Khảo cứu Quốc hội với nhan đề “Bài học từ Trung Quốc: Fentanyl bất hợp pháp và vai trò của Trung Quốc” (“China Primer: Illicit Fentanyl and China’s Role”):
Trong những năm ngay trước năm 2019, Trung Quốc là nguồn cung chính của fentanyl, các chất liên quan đến fentanyl, cũng như thiết bị sản xuất bất hợp pháp đến Hoa Kỳ. Những kẻ buôn lậu PRC (Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa) đã trực tiếp cung cấp fentanyl và các chất liên quan đến fentanyl đến Hoa Kỳ thông qua các hoạt động thư tín và chuyển phát nhanh quốc tế. Các mô hình buôn bán đã thay đổi sau khi CHND Trung Hoa áp đặt các biện pháp kiểm soát trên diện rộng đối với tất cả các chất liên quan đến fentanyl, có hiệu lực từ tháng 05/2019. Ngày nay, các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia (TCO) của Mexico chịu trách nhiệm chính trong việc sản xuất fentanyl bất hợp pháp được tiêu thụ ở Hoa Kỳ, sử dụng nguyên liệu chính có nguồn gốc từ CHND Trung Hoa, trong đó có các tiền chất không được quốc tế kiểm soát (và do đó hợp pháp để sản xuất tại và xuất cảng khỏi Trung Quốc). Theo các đánh giá của Cơ quan Phòng chống Ma túy Hoa Kỳ (DEA) do Ủy ban Đánh giá An ninh và Kinh tế Hoa Kỳ-Trung Quốc viện dẫn vào năm 2021, những kẻ buôn bán và rửa tiền ở CHND Trung Hoa dường như đã tăng cường hợp tác với các băng đảng Mexico.
Rõ ràng là, không chỉ bà Pelosi mà cả ông Biden cũng có thể làm điều gì đó để giải quyết vấn đề này bằng cách bảo vệ biên giới của chúng ta và thực hiện chính sách ngoại giao hợp lý với Trung Quốc. Một điều chắc chắn là tất cả hàng hóa của CHND Trung Hoa đi vào các cảng của chúng ta và hướng đến các kệ hàng của Walmart cung cấp đủ đối trọng để ngăn chặn lợi nhuận từ fentanyl của chính quyền Bắc Kinh.
Obamacare-Pelosicare
Quý vị có thể viết cả một cuốn sách về các chính sách sai lầm của bà Pelosi. Nhưng chúng ta hãy tiếp tục với một điều nữa: dự luật Obamacare năm 2010, mà bà Pelosi đã buộc Quốc hội thông qua. Cuốn sách có nhan đề “Bà Pelosi” của phóng viên tạp chí Time Molly Ball đã cung cấp thông tin chi tiết cho thấy cách mà, trên thực tế, chính vị Chủ tịch Hạ viện này, chứ không phải là Tổng thống, mới là người chủ yếu soạn thảo dự luật đó.
Ngay từ ban đầu điều này đã là một thảm họa. Một bằng hữu của tôi đã gặp rắc rối với dự luật này khi trả phí cao ngất ngưởng mà hầu như không được hưởng bảo hiểm. Đó là một giai thoại. Thế nhưng nhà phân tích sức khỏe kiêm chủ tịch của Viện Nghiên cứu Thái Bình Dương Sally Pipes đã viết:
Gần như mọi điều khoản chính của Đạo luật Chăm sóc Giá cả phải chăng đã được chứng minh là một thất bại. Chưa hết, biện pháp của Đảng Dân Chủ đối với sự thất bại trong việc can thiệp của chính phủ vào thị trường chăm sóc sức khỏe là thúc đẩy sự can thiệp của chính phủ nhiều hơn nữa — cho dù thông qua lựa chọn bảo hiểm y tế công cộng mới hay chăm sóc sức khỏe mà một cơ quan chính phủ phải chi trả toàn bộ.
Hãy xem xét việc mở rộng Medicaid của Obamacare, vốn được cho là một phần quan trọng nhất trong cuộc cải tổ này. Trong nỗ lực tăng tỷ lệ tham gia bảo hiểm, luật này quy định tất cả người Mỹ hiện đang ở mức 138% hoặc thấp hơn mức nghèo khổ đều đủ điều kiện tham gia Medicaid. Chiến lược đó đã trở thành một biện pháp không hiệu quả và tốn kém để cố gắng bảo vệ sức khỏe của người Mỹ.
Trước hết, có bằng chứng thuyết phục rằng Medicaid không có tác dụng gì mấy để cải thiện sức khỏe của bệnh nhân. Một nghiên cứu nổi tiếng đã so sánh những bệnh nhân ở Oregon đã được chọn ngẫu nhiên cho Medicaid với một nhóm người dân Oregon không có bảo hiểm. Các tác giả kết luận rằng, sau hai năm, “bảo hiểm Medicaid không tạo ra sự cải thiện đáng kể nào về kết quả sức khỏe thể chất được đo lường” đối với những bệnh nhân đã tham gia so với những bệnh nhân không sở hữu bảo hiểm.
Nói cách khác, Obamacare đã đưa 17 triệu người Mỹ vào một chương trình y tế không thể cải thiện được tình trạng sức khỏe. Và chương trình này đã hoạt động như vậy với chi phí quá lớn đối với người nộp thuế.
Kết luận
Chúng ta hãy tán dương bà Nancy Pelosi. Không nhiều nhà lãnh đạo của các cơ quan lập pháp sở hữu tài năng và dũng khí như vậy để hoàn thành nhiều việc như bà ấy. Người ta thường nghĩ đến Lãnh đạo Đa số Thượng viện Lyndon Johnson từ những năm 1950, như được mô tả trong cuốn sách có nhan đề “Lãnh đạo Thượng viện” của nhà viết tiểu sử Robert Caro — bài đọc cần thiết để hiểu về chính trị Hoa Kỳ ngày nay.
Một người khác là ông Willie Brown vào những năm 1980 và đầu những năm 1990 khi ông là Chủ tịch Hạ viện California. Thật vậy, ông Willie vẫn đang gây ảnh hưởng như một cố vấn của ông Newsom và Phó Tổng thống Kamala Harris.
Một phần của vấn đề này là do Đảng Dân Chủ am hiểu quyền lực theo đúng nghĩa của sự lừa dối chính trị hơn Đảng Cộng Hòa. Lời khuyên từ Florence này có thể là phương châm của bà Pelosi: “Vì rất khó để nhận được cả hai, nên thà được nể sợ còn hơn được yêu mến nếu như không thể đạt được một trong hai điều đó.”
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times