Đại công ty, chính phủ toàn trị, ông lớn
Ngày nay, sự thông đồng độc hại giữa các nhóm lợi ích của khu vực tư nhân đầy quyền lực và nhà nước khiến người ta suy nghĩ về dữ liệu điện thoại di động không an toàn và kiểm duyệt mạng xã hội phục vụ cho Đảng Dân Chủ. Nhưng những giao kèo ác ma giữa các thành viên Phòng Thương mại và các quan chức được bầu đã diễn ra trong một thời gian dài, có thể là từ thời xa xưa như Kỷ Pliocene.
Hãy xem xét phán quyết 5–4 kỳ quặc trong vụ bà Kelo kiện thành phố New London năm 2005. Phán quyết này đã bóp méo học thuyết miền nổi tiếng của Tu chính án thứ Năm “có lợi cho việc tạo điều kiện cho các cơ quan lập pháp có phạm vi rộng trong việc xác định những nhu cầu nào của công chúng biện minh được cho việc sử dụng quyền tịch thu,” kết quả cuối cùng là ngôi nhà khiêm tốn của một người phụ nữ ở tiểu bang Connecticut có thể bị tịch thu không phải để xây dựng một đường cao tốc công cộng mà vì một nhà phát triển dự án tư nhân có mối quan hệ tốt về mặt chính trị muốn có ngôi nhà đó. Bên cạnh việc bảo vệ chống lại việc tự nhận tội, Tu chính án thứ Năm đã đưa ra một bảo đảm trong điều khoản thu hồi rằng “tài sản tư nhân” sẽ không “được sử dụng cho mục đích công cộng, mà không có bồi thường công bằng” — nhưng việc “sử dụng cho mục đích công cộng” đã trở thành bất cứ thứ gì mà các nhà lập pháp tiểu bang quyết định.
Như Thẩm phán Sandra Day O’Connor đã viết trong bản ý kiến phản đối của mình, “Giờ đây, bất kỳ tài sản nào cũng có thể được sử dụng vì lợi ích của một bên tư nhân khác … Những người hưởng lợi có thể là những công dân có ảnh hưởng và quyền lực bất tương xứng trong quy trình chính trị, bao gồm các tập đoàn lớn và các hãng phát triển địa ốc. Còn về các nạn nhân, giờ đây chính phủ được quyền chuyển tài sản từ những người có ít tài nguyên hơn sang những người có nhiều tài nguyên hơn. Các vị Tổ phụ Lập quốc không thể nào có chủ ý muốn kết quả tai hại này xảy ra. ‘Riêng điều đó thôi đã là một chính phủ công bằng,’ ngài James Madison viết, ‘chính phủ này bảo đảm một cách công minh cho mọi người, bất kể tài sản thuộc sở hữu của người đó là gì.’”
Thẩm phán Clarence Thomas đã đi xa hơn trong một bản ý kiến bất đồng khác, tuyên bố rằng “Tôi không tin Tòa án này có thể loại bỏ các quyền tự do được liệt kê rõ ràng trong Hiến Pháp” và lên án “việc sử dụng vô hạn quyền trưng thu” mà mầm mống của việc này đã được gieo từ những vụ kiện trước đó, có niên đại từ ít nhất là năm 1954.
Các bên có lợi ích liên quan bao gồm từ Liên minh Bảo tồn truyền thống Hoa Kỳ (ACU) đến Hiệp hội Quốc gia vì Sự tiến bộ của Người da màu (NAACP) đã tấn công án lệ Kelo, và sẽ không tệ nếu Tối cao Pháp viện đương nhiệm hủy bỏ ‘tấm giấy phép’ cho chính phủ lạm dụng quyền lực khi có cơ hội này, nhưng đó không chỉ là nhà, điện thoại thông minh, và lá phiếu của quý vị rơi vào rủi ro khi các nguồn lực tài chính của khu vực tư nhân và quyền lực nhà nước kết hợp với nhau nhằm nhắm vào quý vị như một mối đe dọa. Tự do thể chất của quý vị cũng đang gặp nguy hiểm.
Các bản tin là quá lạ thường để được xem là chính xác. “Hertz Công bố các Thỏa thuận Dàn xếp Liên quan đến các Khiếu nại Pháp lý Trước đây” (“Hertz Announces Settlement Agreements Related to Past Legal Claims”) là nhan đề mù mờ của thông cáo báo chí gần đây do dịch vụ cho thuê xe nổi tiếng nhất thế giới này đưa ra, tiết lộ “việc giải quyết 364 khiếu nại đang chờ giải quyết liên quan đến báo cáo trộm cắp xe … công ty sẽ trả tổng số tiền khoảng 168 triệu USD vào cuối năm để giải quyết các tranh chấp này.”
“Các khiếu nại pháp lý trước đây” ư? Hóa ra là trong nhiều năm, Hertz đã vu khống sai trái cho hàng trăm khách hàng là đánh cắp xe hơi của mình, trong một số trường hợp dẫn đến việc bắt giữ, kết án sai, và thậm chí là tống giam.
Khẩu hiệu lâu năm của Hertz, “Hertz đặt quý vị vào vị trí của người lái xe” có thể được viết lại chính xác hơn là, “Hertz tống quý vị vào tù.” Và gương mặt trên áp phích lâu năm của Hertz trong những năm 1970 và 1980, người từ ngôi sao NFL trở thành kẻ sát nhân O.J. Simpson, được nhớ đến là đã chạy qua các phi trường để đến với chiếc xe thuê được từ Hertz của mình, hóa ra lại là một phát ngôn viên phù hợp cho công ty này, vì anh ta đã quen thuộc với nội tình bên trong nhà tù.
Hertz Global Holdings đã tiến hành thủ tục phá sản vào năm 2020–2021, và chính nhờ quy trình pháp lý đó mà sự hỗn loạn của hệ thống hồ sơ khách hàng trên máy điện toán của công ty này mới được tiết lộ. Có những vị khách chỉ đơn giản là bị cảnh sát chặn lại vì chiếc xe họ thuê trước đó đã bị báo nhầm thành xe ăn cắp, sau đó đã ‘thoát được’ dễ dàng: một phụ nữ ở tiểu bang Chicago đã phải ngồi tù hơn 30 ngày sau khi bị buộc tội sai về tội trộm xe. Một người phụ nữ ở tiểu bang Florida đã trải qua 37 ngày sau song sắt, bị tách khỏi hai con nhỏ của mình và buộc phải bỏ lỡ lễ tốt nghiệp trường y tá. Một người đàn ông ở tiểu bang Mississippi đã phải ngồi tù hơn sáu tháng vì tội trộm xe mặc dù trên thực tế anh đã trả lại xe và thanh toán đầy đủ hóa đơn.
Nếu Hertz đã làm được theo cách của mình, thì có lẽ sẽ không có thông tin nào trong số này được công khai, các luật sư của họ tranh luận tại tòa án phá sản rằng các cáo buộc này nên được giữ kín. Thông cáo báo chí của họ về vấn đề này kết luận một cách hồ hởi rằng, mặc dù công ty đang chi 168 triệu USD cho các nạn nhân của mình, nhưng “Hertz không mong đợi việc giải quyết những khiếu nại này sẽ có tác động đáng kể đến các kế hoạch phân bổ vốn của hãng cho việc kinh doanh năm 2022 và 2023.”
Nếu các hồ sơ vi tính hóa bị lỗi có thể tạo ra nhiều đau khổ và hạn chế di chuyển đến vậy cho những người vô tội — với việc công ty đổ lỗi và bộ máy nhà nước nhúng tay vào — thì hãy tưởng tượng mọi chuyện sẽ tệ hơn đến mức nào nếu việc này là cố ý.
Vật dụng cá nhân quan trọng nhất hiện nay của chúng ta, những chiếc điện thoại di động, cho phép các công ty viễn thông theo dõi chuyển động của chúng ta, sau đó hoàn toàn sẵn sàng giao dữ liệu cho cảnh sát theo yêu cầu, cùng với thông tin liên lạc của chúng ta. Các công ty công nghệ giữ kín những tiết lộ về truyền thông khỏi chúng ta để ngăn phiếu bầu của chúng ta lật đổ các chính trị gia ưa thích của họ. Và ngôi nhà của một người đàn ông chỉ là lâu đài của anh ta — cho đến khi nó cản trở việc “sử dụng cho mục đích công cộng” mà bằng cách nào đó lại được các công ty tư nhân áp dụng.
Sự kém cỏi của Hertz trong việc xem những khách hàng vô tội là những kẻ trộm và để cảnh sát tống khứ họ đi ngay lập tức chứng tỏ rằng quyền lực của Ông Lớn công-tư đối với chúng ta đã đi xa quá mức so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng.
Vân Du biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times