Nợ thẻ tín dụng: Nguy cơ dẫn đến chủ nghĩa xã hội
Vì những lý do từ siêu hình cho đến những lo ngại thực tế liên quan đến việc bóc lột người nghèo và trách nhiệm cá nhân, vào thời Trung cổ, phản ánh tư tưởng của Plato và Aristotle, Giáo hội Công giáo đã xem việc cho vay lấy lãi là một tội ác nghiêm trọng.
Mặc dù chưa bao giờ có lệnh cấm tuyệt đối về việc cung cấp tín dụng được nêu trong kinh Cựu Ước hoặc Tân Ước, hoặc kể cả trong các tuyên bố giáo lý thời trung cổ, nhưng bất kỳ thực hành hoặc điều kiện nào làm giảm tính toàn vẹn của khái niệm tài sản tư nhân đều được xem là có vấn đề.
Theo nhà thần học đạo đức Dòng Tên người Bỉ Fr. Arthur Vermeersch, “Cho vay lấy lãi cho chúng ta cơ hội khai thác sở thích hoặc nhu cầu thiết yếu của người khác bằng cách buộc họ phải tuân theo những điều kiện tồi tệ.” Một mô tả như vậy về hoạt động cho vay có thể gợi lên hình ảnh của những chủ nhà băng keo kiệt, nhẫn tâm như nhân vật ông già Potter do nam diễn viên Lionel Barrymore thủ vai trong phim “It’s a Wonderful Life.”
Nhưng trong thế kỷ 21, những người nợ nần chồng chất có thể thấy rằng không phải một chủ nợ béo bở nào đó mà là chính phủ sẽ đến gõ cửa và sử dụng sức nặng của khoản nợ mà họ mắc để buộc họ phải sống theo những cách trái ngược với ý nguyện của họ. Ví dụ, nợ cá nhân đã trở thành một cách khác để Cánh Tả dập tắt sự lựa chọn cá nhân và khiến mọi người trông đợi vào một nhà nước toàn năng để cung cấp cho các nhu cầu và đặc quyền khác nhau của họ.
Sự thay đổi dữ dội từ nền kinh tế đang bùng nổ của ông Trump sang các biện pháp phong tỏa do COVID cho đến việc chi tiêu hàng ngàn tỷ USD của Tổng thống Joe Biden không chỉ gây ra tỷ lệ lạm phát chưa từng thấy trong 40 năm mà còn đẩy nợ cá nhân quay vòng lên mức kỷ lục. Nợ thẻ tín dụng chưa thanh toán là 858 tỷ USD vào tháng 03/2020, giảm xuống còn 736 tỷ USD vào 13 tháng sau trong bối cảnh phong tỏa. Theo đo lường của Cục Dự trữ Liên bang, nợ thẻ tín dụng trong tháng này đã đạt mức chưa từng có 993 tỷ USD — bất chấp tất cả các biện pháp kích thích mà Hoa Thịnh Đốn đã lấy từ túi của người đóng thuế để cứu trợ có mục tiêu.
Khoản nợ thẻ tín dụng mới trị giá 179.4 tỷ USD tích lũy vào năm 2022 đánh dấu khoản tiền lớn nhất trong một năm — với 84.9 tỷ USD trong số đó là chỉ tính riêng cho quý 4/2022, dưới hình thức của một đợt mua sắm Giáng Sinh sau thời kỳ phong tỏa.
Hơn nữa, các CEO như ông Jamie Dimon của JPMorgan Chase xem việc người Mỹ háo hức sử dụng thẻ tín dụng của họ sau thời kỳ COVID là một dấu hiệu tích cực về sự thịnh vượng trong những tháng tới, cho thấy người tiêu dùng “kiên cường … không bị suy thoái.” Khi người dân mua nhiều ngay bây giờ và trả tiền sau, chắc chắn điều đó có nghĩa là họ tin tưởng vào tương lai, và không thể phủ nhận rằng chúng ta đang chứng kiến một thái độ thở phào nhẹ nhõm nói chung sau một thời gian dài chịu đựng những hạn chế do virus corona trong hoạt động kinh tế và cảm giác chán chường đi kèm.
Người Mỹ và nhiều công dân nước khác may mắn được sống ở các quốc gia tự do có phản ứng tự nhiên là lạc quan và tích cực. Hoàn cảnh cá nhân của họ cho phép họ có các khoản nợ quay vòng chất đầy trong ví cũng như túi tiền của họ, và họ thích sử dụng nợ. Nhưng nợ thì vẫn là nợ. Rốt cuộc thì mức nợ tổng thể cao kéo dài có nghĩa là đầu tư ít hơn, đặc biệt là ở các doanh nghiệp nhỏ hơn vốn tạo ra rất nhiều việc làm, và cuối cùng sẽ làm giảm sức chi tiêu của người tiêu dùng và tính linh hoạt của nền kinh tế. Và khi suy thoái kinh tế toàn diện phủ trùm xuống họ, với tình trạng mất việc và khủng hoảng tín dụng kéo theo, và lần này là trong một môi trường lạm phát cao, thì số dư thẻ tín dụng đó sẽ đột nhiên trở nên đáng sợ. Còn điều gì mà chúng ta sẽ không làm để giảm bớt dư nợ khi chúng ta đang trong tình trạng tồi tệ đây?
Chính phủ liên bang sở hữu chìa khóa mở cửa phòng giam của nhà tù cho các con nợ ngày nay. Chúng ta đã thấy Tổng thống Biden cố gắng chính trị hóa khoản nợ cá nhân theo cách bất hợp pháp bằng cách thưởng việc xóa nợ cho những người có bằng đại học, một nhóm cử tri ủng hộ nhiều cho Đảng Dân Chủ — một ý tưởng thực sự làm tăng nợ tiêu dùng — nhưng may mắn thay đã bị cơ quan tư pháp liên bang ngăn chặn.
Tòa Bạch Ốc ngay lập tức bắt tay vào việc tìm ra cách né tránh phán quyết bác bỏ chương trình giảm nợ cho sinh viên của Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ vào tháng trước thông qua việc cố gắng sử dụng một cách giải thích đáng ngờ về một luật khác. Các quy định của nhánh hành pháp sẽ cho phép người vay chỉ phải trả một tỷ lệ nhỏ trong thu nhập khả dụng của họ, được tính trừ đi chi phí về nhà ở, thực phẩm, và các chi phí khác được xem là cần thiết.
Bất chấp sự can thiệp trực tiếp của chính phủ liên bang vào các khoản vay đại học, không có dấu hiệu nào cho thấy Cánh Tả nắm quyền trong tương lai sẽ không rêu rao giảm nợ tương tự trong vấn đề liên quan đến các hóa đơn thẻ tín dụng.
Tất nhiên, giảm nợ như vậy không phải là giảm vô điều kiện. Và đó là điểm then chốt. Những người được đề nghị cứu trợ sẽ phải được đánh giá trước theo các tiêu chí được tính toán kỹ lưỡng về thu nhập, lối sống, và để khuyến khích hành vi mong muốn — với khả năng phiếu bầu của họ có thể bị mua chuộc đứng đầu danh sách.
Quý vị muốn thấy dư nợ thẻ MasterCard thu nhỏ một cách kỳ diệu? Được thôi — chỉ cần giảm lượng khí thải carbon của quý vị. Hoặc chứng minh rằng doanh nghiệp nhỏ mà quý vị sở hữu không kỳ thị đồng tính. Hoặc đưa con quý vị vào một chương trình giáo dục (hay nói cách khác, một khóa học truyền bá tư tưởng) đã được chuẩn thuận. Những điều này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm khi nói đến những cách mà Đảng Dân Chủ ngày nay có thể sử dụng nợ để hối lộ và thao túng hành vi kể cả của những người không đồng ý với họ về hầu hết mọi thứ.
Từ việc gửi chi phiếu trực tiếp cho công dân; phúc lợi ngụy trang dưới hình thức giảm thuế; đến sự tham nhũng công khai bất chấp bằng tiền của người đóng thuế dưới hình thức hợp đồng chính phủ trao cho các nhóm được ưa thích về mặt chính trị, kể cả trên cơ sở chủng tộc — ở Hoa Thịnh Đốn cũng như ở các tiểu bang và thành phố có sự chia rẽ về đảng phái và chính trị, chính phủ sử dụng tiền mặt để thu hút hoạt động mà họ thích.
Không ai nên mơ tưởng rằng dư nợ thẻ tín dụng quá cao mà anh ta hoặc cô ta mang theo sẽ không phải là mục tiêu để các chính trị gia khai thác “nhu cầu thiết yếu của người khác bằng cách buộc họ phải tuân theo những điều kiện tồi tệ.” Tình trạng dân số nói chung phải chấp nhận sự giúp đỡ của chính phủ có thể là định nghĩa chính xác nhất về chủ nghĩa xã hội hiện nay.
Nhật Thăng biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times