Câu chuyện về người đàn ông mù sống sót sau vụ tấn công ngày 11/9
Cả cuộc đời ông Michael Hingson không thể nhìn thấy ánh sáng nhưng ông là một ví dụ điển hình về một người ‘tàn nhưng không phế’. Sự tự tin và những bài học ông chắt lọc được từ chú chó dẫn đường đầu tiên đã giúp ông thành thục – và thậm chí sống sót sau cuộc tấn công khủng bố ngày 11/9.
Hingson, 70 tuổi, sống ở Victorville, California. Ông bị sinh non hai tháng; môi trường thuần khí oxy trong lồng ấp đã làm hỏng võng mạc của ông khiến ông bị mù. Khi ông 4 tháng tuổi cha mẹ ông mới phát hiện ông không thể nhìn thấy. Một bác sĩ địa phương khuyên họ nên gửi ông đến một trường chuyên biệt và nói rằng ông sẽ không bao giờ đạt được bất cứ thành tựu gì. Nhưng bố mẹ ông rất yêu thương, ủng hộ và mong con trai theo đuổi đam mê của mình.
“Cha mẹ tôi đã dạy tôi tin rằng tôi có thể lựa chọn và làm bất cứ điều gì tôi muốn,” Hingson nói.
Thời thơ ấu
Hingson lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác. Khi còn nhỏ, ông đi bộ trên đường phố Chicago cùng các anh em, và khi gia đình ông chuyển đến Palmdale, California, lúc 5 tuổi, ông đã đạp xe quanh khu lân cận. Ông học trường công, tham gia các lớp học chính quy và lớp nâng cao cùng những học sinh bình thường khác. Hingson cũng là một Hướng đạo sinh trong hội Eagle Scout, và đã theo học tại Đại học California – Irvine.
Hingson chia sẻ: “Tôi thực sự còn chẳng nghĩ đến việc tôi mất đi thị giác. Đó không phải là vấn đề gì đối với tôi. Tôi chưa bao giờ xem nó như một rào cản. Tôi đã làm những gì tôi có thể làm và cảm thấy rất thoải mái, vì vậy tôi ngày càng tin rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi chọn”.
Hingson nói rằng chúng ta đang sống trong một thế giới dường như được tạo nên bởi ‘những-điều-mắt-thấy’, nhưng vấn đề là những người có đôi mắt sáng rõ không nhìn thấy giá trị của các giác quan khác và không rèn luyện để phát huy hết khả năng của chúng.
“Không nhìn thấy không phải là vấn đề. Chính những kỳ vọng thấp, sự hiểu lầm và thiếu giáo dục đã dẫn đến sự mù quáng của con người,” Hingson.
Sự tự tin và làm việc nhóm
Năm 14 tuổi, Hingson nhận được chú chó dẫn đường đầu tiên, đây là giống chó săn lông vàng nặng 29kg tên là Squire. Ông đã đồng hành với Squire trong suốt thời gian học đại học, và mối gắn kết này đã dạy cho ông những bài học quan trọng mà ông mang theo ngay cả sau khi Squire qua đời trong một tai nạn thương tâm. Quan trọng nhất, Hingson đã học được cách xây dựng và hoạt động nhóm.
Cha mẹ ông đã truyền cho ông sự tự tin từ khi ông còn nhỏ; kỹ năng làm việc nhóm mà ông học được khi đồng hành với Squire đã giúp Hingson phát triển mạnh mẽ sự nghiệp kinh doanh và sống một cuộc đời hạnh phúc. Chúng cũng giúp ông sống sót trong ngày đen tối nhất của lịch sử Hoa Kỳ hiện đại.
Ngày 11 tháng 9 năm 2001
Sáng ngày 11 tháng 9 năm 2001, Hingson và chú chó Roselle từ nhà của họ ở New Jersey đi đến Trung tâm Thương mại Thế giới ở Manhattan để làm việc. Ông đã dự định đến đó sớm, nhưng đã có sự chậm trễ trên Chuyến xe vận chuyển New Jersey.
Khi đến nơi, họ lên tầng 78, ông và đồng nghiệp David Frank chuẩn bị một buổi hội thảo bán hàng mà họ dự định sẽ tổ chức trong suốt cả ngày. Sau khi họ cài đặt máy chiếu và các thiết bị khác, Hingson đưa tay với một tờ giấy viết thư thì ông cảm thấy tòa nhà chao đảo và có một tiếng nổ như bị nén lại. Sau đó, tòa tháp bắt đầu nghiêng về phía tòa tháp bên kia. Lúc đầu, không ai biết rằng một chiếc máy bay đã đâm vào tòa tháp.
Trước đó, Hingson đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về thiết kế của tòa nhà và các thủ tục sơ tán.
“Bài học rút ra từ việc đi máy bay rất nhiều: Biết càng nhiều càng tốt,” Hingson nói.
Hingson từ lâu đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp khẩn cấp tại Trung tâm Thương mại Thế giới, và sáng hôm đó, ông đã thực hiện kế hoạch sơ tán của mình. Khi tòa nhà tự điều chỉnh và thẳng đứng trở lại, Roselle bước ra từ dưới bàn làm việc của ông chủ. Ông nắm lấy dây xích của con chó và ra lệnh cho nó đi ngay bên cạnh. Tại thời điểm đó, tòa nhà đã đổ xuống khoảng gần 2 mét.
Đồng nghiệp của ông, David Frank, nhìn ra cửa sổ và thấy lửa, khói và các mảnh vỡ rơi xuống. Sợ hãi và hoảng loạn, anh ta bắt đầu mô tả những gì đang xảy ra cho Hingson biết. Frank thúc giục họ rời khỏi tòa nhà ngay lập tức. Hingson thì bảo anh ta hãy bình tĩnh lại.
“Cuối cùng thì anh ấy cũng nói câu: ‘Mike, anh không hiểu đâu. Anh không thể nhìn thấy cảnh tượng này.’ Chà, vấn đề không phải là những gì tôi không nhìn thấy, mà là những gì David không nhìn thấy,” Hingson nói.
Roselle đang ngồi cạnh Hingson, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn. Con chó đang vẫy đuôi, ngáp và như tự hỏi tại sao nó lại bị đánh thức khỏi cơn buồn ngủ. Roselle không thể hiện bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào, điều này truyền đạt cho Hingson rằng tình thế chưa đến mức nguy hiểm, đủ để ông cố gắng sơ tán một cách bình tĩnh và có trật tự.
Cuối cùng Hingson cũng thu hút được sự chú ý và tập trung của Frank, họ bắt đầu hộ tống những người khác ra đến cầu thang. Những người sống sót từ các tầng trên băng qua họ trên đường xuống, một số người bị bỏng nặng. Hingson không ngừng khen ngợi và động viên Roselle vì ông muốn giữ cho chú chó của mình tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Frank lại bắt đầu hoảng sợ. Hingson động viên rằng nếu ông và Roselle có thể thoát ra, thì Frank cũng vậy.
Frank lấy lại sự tập trung và đi xuống trước một tầng bên dưới Hingson, bắt đầu hét lên những gì anh ta nhìn thấy, điều này khiến người khác phải tập trung và chú ý, cũng giúp họ có thể giữ bình tĩnh trên đường thoát hiểm. Cuối cùng khi đến sảnh, họ thấy mình đang ở trong vùng nước sâu đến mắt cá chân. Khi đã ra ngoài, họ bắt đầu đi về phía bắc. Khi đó, họ nhìn thấy tòa tháp thứ hai đã bốc cháy.
Họ trú ẩn trong một ga tàu điện ngầm, và khi lên trên, họ thấy Tháp 2 đã sụp đổ. Ngay sau khi Tháp 1 sụp đổ, Hingson đã có thể liên lạc với vợ qua điện thoại và tìm hiểu về vụ khủng bố của không tặc.
Nhìn lại quá khứ, Hingson nhận ra mối liên hệ của ông với Roselle, kỹ năng và khả năng quan sát của ông đã giúp ông và đồng nghiệp sống sót vào buổi sáng bi thảm đó.
“Nó đã củng cố mối liên hệ giữa tôi và chú chó. Nó xác thực mối liên hệ đó, và nó xác thực tất cả những điều khác mà tôi đã học được để đến ngày hôm đó và trong trường hợp khẩn cấp đó,” Hingson nói.
Hingson tiếp tục sự nghiệp bán hàng, ông đã đi khắp đất nước và thế giới để nói về trải nghiệm của mình vào ngày 11/9/2001. Ông nói về tầm quan trọng của tinh thần đồng đội, khả năng lãnh đạo và sự tin tưởng, tất cả những điều đó đã giúp ông và Roselle sống sót ngày hôm đó.
Hingson gần đây cũng đã khởi động một chương trình có tên là “Blinded by Fear”. Bằng cách phát triển phương pháp dạy các kỹ thuật và tư duy đã giúp ông sống sót sau ngày 11/9, ông muốn mọi người học cách kiểm soát và tự chủ nỗi sợ hãi của họ, đồng thời sử dụng nỗi sợ hãi như một động lực thay vì trở ngại.
“Mọi người kiên cường hơn những gì họ tưởng,” ông kết luận.
Andrew Thomas
Ngân Hà biên dịch
Xem thêm: