Vượt phong tỏa Internet tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công, cuộc đời du học sinh Trung Quốc được tái sinh
“Lúc ấy tôi vô cùng kinh ngạc!”, “Thật đau đớn!”, “Tôi bắt đầu nghĩ … Tại sao họ vẫn có thể kiên cường như thế dù bị đàn áp như vậy?”, “Tôi muốn biết sức mạnh đằng sau đó là gì.” Một nữ sinh ở miền bắc Trung Quốc muốn tìm hiểu sự thật về nạn thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cô hy vọng tìm được thêm nhiều sự thật, vì vậy cô đã đọc “Chuyển Pháp Luân,” cuốn sách chính của Pháp Luân Công.
Từ trong cuốn sách này, cô không chỉ tìm được đáp án mình mong muốn, mà bất ngờ hơn là cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi, “liễu ám hoa minh” [trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm được lối thoát]. Cô nói: “Tôi vô cùng, vô cùng biết ơn. Đây là sự tái sinh của cuộc đời tôi.”
Nhân dịp Tết Trung thu, cô Ngải Lâm, hiện đang học thạc sĩ tại một trường đại học nổi tiếng ở miền đông Hoa Kỳ, đã chia sẻ với ấn bản Hoa ngữ của The Epoch Times về trải nghiệm của mình. Cô rưng rưng nước mắt bày tỏ lòng biết ơn tới ngài Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công.
Sau đây là tự thuật của cô Ngải Lâm:
Năm 2005, tôi vượt tường lửa Internet và biết được sự thật về Pháp Luân Công. Tôi biết rằng ĐCSTQ phản đối bất kỳ tín ngưỡng nào, và Pháp Luân Công là một trong những tín ngưỡng bị bức hại.
Năm 2010, tôi đọc được sự thật về nạn thu hoạch nội tạng sống trên Internet. Tôi rất đau lòng sau khi biết được sự thật này. Hôm đó, ban ngày tôi xem, đến đêm thì không thể nào ngủ được. Lương tâm của tôi bị cắn rứt sâu sắc. Sự việc này quá lớn và vượt quá ranh giới đạo đức cuối cùng của nhân loại. Không có gì đáng sợ hơn việc này! Vì vậy, lúc ấy tôi vô cùng chấn động và hoảng sợ.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, tại sao những người này lại dũng cảm đến vậy? Con người không thể chịu đựng nổi loại đàn áp tàn khốc vượt quá ranh giới đạo đức cuối cùng của nhân loại như thế này. Vậy tại sao họ vẫn có thể bảo trì được tâm thái bình hòa trong hoàn cảnh như vậy? Tại sao họ vẫn kiên cường dù bị đàn áp như vậy?
Có một sức mạnh cường đại đằng sau việc này. Sức mạnh đó không phải là lòng dũng cảm của con người. Đó là điều mà con người tuyệt đối không thể làm được. Tôi cho rằng phải có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, cao hơn con người trợ giúp cho họ. Vì vậy, tôi rất quan tâm. Tôi tự hỏi sức mạnh đằng sau điều này là gì?
Tôi đã đi khám bệnh nhiều năm rồi. [Tôi mắc chứng] rối loạn thần kinh cảm giác, một căn bệnh khó chữa và phức tạp, trong đó dây thần kinh và cơ bị teo. Tôi đã gặp nhiều bác sĩ. Từ kinh nghiệm khám bệnh, tôi biết rằng sức chịu đựng của con người rất thấp.
Nếu một người cực đoan, khi gặp áp lực quá lớn, người đó sẽ xuất hiện hai trạng thái cực đoan: một là rất chán nản, tinh thần sa sút; hai là sẽ đi sang hướng tiêu cực. Người đó sẽ nghĩ rằng, mọi người đều không công bằng với mình, mọi người đang làm tổn thương mình. Vì vậy, vị ấy sẽ phàn nàn về mọi thứ.
Tuy nhiên, các học viên Pháp Luân Công chỉ muốn làm người tốt bình thường, không tư lợi và chịu phần thiệt về mình. Trong khi đó, họ vẫn có thể giữ được tâm thái bình hòa, thậm chí không hề có chút gì là trả thù xã hội. Họ bình hòa giảng giải về những trải nghiệm bị bức hại của mình.
Khi anh ấy (học viên Pháp Luân Công) bị thu hoạch nội tạng sống, anh vẫn muốn chứng thực, muốn làm thế nào để trở thành một người tốt. Việc này làm tôi thực sự rất xúc động. Tôi cảm thấy những điều tôi trải qua chẳng là gì so với những thứ mà họ chịu đựng. Tôi chỉ nghĩ: Tại sao họ có thể làm được điều này? Tôi rất muốn biết.
Trước đây, tôi đã tải rất nhiều sách bị cấm [từ trên mạng]. Tất cả thông tin về Pháp Luân Công đều có trên máy điện toán của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ mở ra đọc. Lúc đó, tôi có một quan niệm không tốt, nghĩ rằng tất cả các Thánh đồ khẳng định đều phải bị bức hại, giống như sức mạnh của một hố đen hút quý vị vào. Nếu tôi nói muốn tu luyện, liệu tôi cũng bị bức hại phải không?
Tuy nhiên tôi cũng nghĩ, nếu tôi không biết chân lý, không biết ý nghĩa thực sự của cuộc sống nhân sinh là gì, thì cuộc đời tôi sẽ rất đau khổ. Tôi cảm thấy có lỗi với chính mình. Đây sẽ là điều nuối tiếc cả đời, và tôi không muốn từ bỏ như thế này. Thế nên, tôi mở sách ra và đọc.
Trước đó, tôi đã đọc những bình luận tích cực về Pháp Luân Công từ ngoại quốc, trong đó có những bình luận của ông Hồ Bình (Hu Ping) và ông Hà Thanh Liên (He Qinglian). Tuy nhiên, các cuộc thảo luận của họ đều đứng từ [góc độ] tín ngưỡng hoặc nhân quyền. Họ không nói ở [góc độ] một lực lượng cường đại đến mức có thể mang lại tác động như vậy cho con người. Tôi nghĩ những gì họ nói đều chỉ là lý thuyết ở cấp độ con người.
Tuy nhiên, Pháp Luân Công đã thể hiện sự bình hòa và đại thiện như thế dưới sự bức hại và áp lực mạnh mẽ như vậy. Đây không phải điều mà bất cứ lý luận nào đủ khả năng chứng thực. Có một sức mạnh tinh thần đặc biệt mạnh mẽ đằng sau điều này. Vì vậy, tất cả các cuộc thảo luận của họ không thể làm tôi thỏa mãn. Tôi nhất định phải tự mình đi tìm.
Khi tôi mở sách ra đọc, Sư phụ giảng “Phật Pháp tinh thâm nhất” (“Luận Ngữ,” bài mở đầu của “Chuyển Pháp Luân” bản cũ). [Nhìn vào] câu nói đó, giống như cắm vào ổ điện, mọi tế bào trong cơ thể tôi đều sôi sục. Tế bào đó như thể bị nhiễm điện. Chỉ với một vài lời đơn giản, toàn bộ Pháp thâm sâu có thể [được giảng ra]. Cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy một lời [giảng Pháp] nào sâu sắc đến thế.
Vì vậy, tôi đọc sách mỗi ngày. Thân thể tôi mang bệnh, tôi đọc sách không phải vì bệnh của mình, mà chỉ vì muốn biết [lý luận] của Sư phụ.
Lúc đó sức khỏe tôi không được tốt lắm. Tôi cần uống thuốc mỗi ngày, nhưng tôi quên mất điều này vì quá mải mê xem sách. Mỗi ngày, tôi ngủ thiếp đi sau khi đọc sách và không có triệu chứng mất ngủ. Tôi đã đọc sách trong một tuần mà không cần dùng thuốc [trên mặt].
Lúc đó, mặt của tôi phải dùng thuốc thường xuyên. Tôi nói, mặt mình không cần dùng đến thuốc nữa, đọc sách có tác dụng to lớn như vậy sao? Cuốn sách này có sức mạnh to lớn như vậy? Tôi cảm thấy thân thể rất thoải mái. Tuần đó tôi ngừng uống thuốc. Cơ thể rất thoải mái.
Tôi bắt đầu luyện công. Khi tôi đang luyện công, tôi cảm nhận được dòng năng lượng, và còn khai thiên mục, quán đỉnh, … Tôi đều cảm nhận được.
Vì vậy, trong hơn hai mươi ngày, bệnh của tôi đã khỏi. (Ghi chú của biên tập viên: Pháp Luân Công là một môn tu luyện dựa trên nguyên lý “chân, thiện, nhẫn,” động tác bao gồm năm bài công pháp dễ học và có tác dụng kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người.)
Lúc ấy, tôi đã bị bệnh bảy, tám năm. Một nửa cơ thể của tôi bị tê và các dây thần kinh bị teo lại. Các dây thần kinh trên đầu tôi bị teo và các cơ bắt đầu teo lại. Thần kinh bị rút lại. Hơn nữa, tôi không thể chịu được khí lạnh. Bảy, tám năm nay tôi không mặc váy, cũng không uống nước lạnh. Ngay cả nước đánh răng cũng phải là nước ấm. Ngay cả trong mùa hè, tôi vẫn đeo khẩu trang và đi giày cao cổ. Vì vậy, tôi chưa bao giờ trải nghiệm ý nghĩa của việc không bị bệnh và thân thể nhẹ nhàng. Cơ thể tôi có cảm giác như bị treo chì, rất nặng.
Tôi mắc bệnh này khi mới hơn 20 tuổi. Tôi ở Bắc Kinh trong một thời gian dài và chịu đựng đủ loại khó khăn. [Tu luyện] hơn 20 ngày, tôi không còn bệnh tật và cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là một bất ngờ lớn đối với tôi.
Tôi không tốn một đồng nào, cũng không bị ai hay bị giáo phái chính trị nào xúi giục. Tôi đến với Pháp Luân Công vì [tìm hiểu] cuộc bức hại. Tôi đọc cuốn sách với tấm lòng biết ơn, Sư phụ liền ban cho tôi nhiều như vậy. Tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu.
Tôi cũng biết thế nào mới là người tốt và làm người tốt như thế nào. Người thực sự tốt không đòi hỏi đền đáp bất cứ điều gì. Họ chân thành làm điều tốt cho người khác, có thể bao dung những khuyết điểm và sự vô lý của người khác, và có thể nhẫn nại. Họ có thể đứng từ góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề và không so đo tính toán với người khác. Đây mới là lòng tốt thực sự.
Cuối cùng, từ trong cuốn sách này tôi đã tìm thấy chân lý của cuộc sống, tìm thấy đáp án cho ý nghĩa nhân sinh mà tôi tìm kiếm bao năm nay. Đây chính là Phật Pháp đích thực!
Cuối cùng, tôi đã buông bỏ được sự hoài nghi mà mình nuôi dưỡng trong nhiều năm … Tôi biết mình không nên đổ lỗi cho bất cứ ai. Khi người khác làm tổn thương tôi, có thể là do tôi phải trả món nợ nghiệp báo mà mình đã mắc phải, mọi việc đều có quan hệ nhân quả. Đời người tự có định số, hãy nên tích cực đối mặt với khó khăn, bất công. Như thế ý nghĩa nhân sinh chẳng phải là phản bổn quy chân hay sao? Vậy còn điều gì quý vị không thể buông bỏ?!
Vì vậy, tôi vô cùng, vô cùng biết ơn. Điều này giống như cuộc đời tôi đã được tái sinh.