Ví định danh điện tử mới của châu Âu: Bảo mật hay chuyên chế?
Thứ Tư tuần trước hôm 08/11, ông Thierry Breton, Ủy viên Thị trường Nội bộ của EU, tự hào tuyên bố trên Twitter/X rằng ông đã đạt được thỏa thuận với Nghị viện Âu Châu (MEPs) để tạo ra một “ví nhận dạng kỹ thuật số” (hay định danh điện tử) của châu Âu, cho phép tất cả công dân EU có “một định danh điện tử an toàn và sử dụng suốt đời.”
Theo trang web riêng của Ủy ban Âu Châu, Danh tính Kỹ thuật số Châu Âu có thể được sử dụng cho nhiều loại giao dịch, gồm cung cấp thông tin nhận dạng cá nhân trực tuyến và ngoại tuyến, cung cấp giấy khai sinh và giấy chứng nhận y tế, mở tài khoản ngân hàng, khai thuế, ghi danh vào trường đại học, lưu trữ đơn thuốc, thuê xe hơi hoặc nhận phòng khách sạn.
Một số người, kể cả nghị viên Rob Roos đến từ Hà Lan của MEP, đã bày tỏ lo ngại rằng ID kỹ thuật số tập trung có thể gây tổn hại quyền riêng tư và quyền tự do đi lại của người châu Âu. Một bức thư được hơn 500 “chuyên gia an ninh mạng, nhà nghiên cứu, và tổ chức xã hội dân sự trên toàn cầu” ký tên cảnh báo rằng các quy định về ID kỹ thuật số được đề nghị trên sẽ làm giảm thay vì tăng cường an ninh kỹ thuật số của công dân.
Nhưng một trong những kiến trúc sư hàng đầu của ủy ban này, Ủy viên Thị trường Nội bộ Thierry Breton, vẫn khẳng định rằng “ví điện tử có mức độ bảo mật và quyền riêng tư cao nhất,” trong khi Chủ tịch EU Ursula von der Leyen khẳng định rằng đây là “một công nghệ nơi mà chúng ta có thể tự kiểm soát dữ liệu nào được sử dụng và sử dụng như thế nào.” Vì vậy, hoặc các nhà phê bình đang thái quá về các mối lo ngại liên quan đến quyền tự do dân sự và quyền riêng tư, hoặc những người bảo vệ công nghệ đang hạ thấp các quyền này. Cả hai không thể đều đúng cả.
Về lý thuyết, một ID kỹ thuật số phổ biến ở châu Âu có thể luôn được lập trình theo cách trong đó công dân có toàn quyền kiểm soát các phần trong “ví kỹ thuật số” mà họ chia sẻ tại bất kỳ thời điểm nào, và phần họ không chia sẻ. Chúng ta có thể không phải lo lắng nhiều về việc liệu một ID kỹ thuật số ở châu Âu có luôn do những người coi trọng quyền riêng tư và không có xu hướng khai thác công nghệ sẵn có lập trình để “thúc đẩy” — hoặc thậm chí “thúc ép” — công dân tuân thủ các chính sách của họ liên quan đến kiểm soát dịch bệnh, không phân biệt đối xử, tuyên truyền chiến tranh hoặc biến đổi khí hậu hay không.
Nhưng trên thực tế, sẽ rất ngây thơ khi cho rằng ID kỹ thuật số có thể lập trình trên toàn châu Âu, do một bộ máy quan liêu tập trung được kiểm soát, sớm hay muộn sẽ không bị khai thác để “thúc đẩy” (hoặc thúc ép) mọi người tuân thủ các chính sách có lợi cho “chính quyền”.
Và không cần phải có trí tưởng tượng phong phú để hình dung ra những cách mà ID kỹ thuật số ở châu Âu có thể bị tận dụng để phá vỡ sự bình đẳng và tự do của người dân châu Âu, vì chính những cá nhân đó 一 bộ mặt công chúng của sáng kiến ID kỹ thuật số này 一 là những người đã khởi động hệ thống giám sát sinh học phổ biến nhất trong lịch sử châu Âu, cụ thể là cái gọi là “chứng nhận kỹ thuật số COVID.”
Hoạt động của chứng nhận kỹ thuật số COVID, đã được cả Ủy ban Âu Châu (cùng một cơ quan hiện đang thúc đẩy hệ thống ID kỹ thuật số) lẫn Nghị viện Âu Châu chấp thuận, có thể cho chúng ta ý tưởng khá rõ ràng về những mục đích sử dụng mà các nhà kỹ trị Âu Châu áp dụng để đưa ra một hệ thống ID kỹ thuật số, nếu có cơ hội.
Chứng nhận kỹ thuật số COVID được sử dụng để buộc những công dân chưa chích ngừa vaccine COVID trong một khoảng thời gian nhất định phải thực hiện xét nghiệm COVID tốn kém và bất tiện mỗi khi họ muốn đi qua biên giới châu Âu, và thậm chí còn được sử dụng để từ chối nhập cảnh đối với những công dân chưa chích ngừa tại các địa điểm văn hóa giải trí trên khắp châu Âu. Nói cách khác, chứng nhận kỹ thuật số COVID đóng vai trò như một cơ chế ép buộc công dân chích một loại thuốc nhất định vào máu của họ, và tạo ra một xã hội hai tầng, trong đó những người chưa chích ngừa bị coi như tầng lớp chính trị và xã hội mới dưới đáy xã hội.
Bây giờ, hãy tưởng tượng nếu một chứng nhận kỹ thuật số Châu âu được kiểm soát tập trung được cung cấp cho tất cả công dân ở châu Âu như một công cụ để truy cập nhiều loại dịch vụ, từ ngân hàng, du lịch hàng không, và lưu trú tại khách sạn đến thuê xe hơi, tiếp cận các địa điểm giải trí và truy cập các dịch vụ kỹ thuật số trực tuyến. Ban đầu, giả định rằng chứng chỉ này sẽ là tùy chọn và công dân có thể sử dụng các phương pháp khác để xác thực danh tính của họ. Sau đó, với lý do tăng cường “an ninh” cho công dân, chứng nhận đó rất có thể trở thành điều bắt buộc đối với số lượng giao dịch ngày càng tăng.
Bước tiếp theo sẽ là dần dần mở rộng thông tin có trên giấy chứng nhận này, và sử dụng giấy chứng nhận đó như một cách để từ chối hoặc chấp thuận quyền truy cập của công dân vào một số dịch vụ nhất định dựa trên thói quen chi tiêu, tình trạng chích ngừa, hoặc điểm “tín dụng xã hội” của họ. Tất nhiên, đây không phải là điều chúng ta có thể chắc chắn 100% sẽ xảy ra. Tuy nhiên việc khai triển vaccine phân biệt chủng tộc gần đây ở châu Âu sẽ khiến chúng ta không còn ảo tưởng về việc giới lãnh đạo chính trị châu Âu cam kết tôn trọng và bảo vệ các quyền tự do dân sự hoặc quyền tiếp cận bình đẳng của chúng ta đối với các tiện ích và dịch vụ công cộng.
Các chính trị gia như Thierry Breton và Ursula von der Leyen, cũng như các các nghị viên của MEP và chính phủ các quốc gia thành viên ủng hộ họ trong đại dịch, đã sẵn sàng đối xử với công dân như gia súc hoặc vật truyền bệnh để chích ngừa và xét nghiệm hàng loạt, mà không quan tâm nhiều đến lịch sử y tế cá nhân của họ và các yếu tố nguy cơ. Chắc chắn chỉ là vấn đề thời gian trước khi những người coi thường quyền tự do cá nhân như vậy sẽ lợi dụng công nghệ như ID kỹ thuật số phổ biến như một đòn bẩy để kiểm soát các lựa chọn riêng tư của mọi người nhằm thúc đẩy sự nghiệp và các chính sách mục tiêu của bản thân họ.
Khá nhiều công dân nói “không” với vaccine thử nghiệm, và khá nhiều công dân vẫn đặt nghi vấn về cơ sở khoa học và chính trị của việc áp thuế carbon cao, ép buộc trưng thu đất nông nghiệp dựa trên các chỉ thị về khí hậu, sống ở “các thành phố 15 phút” (một khái niệm quy hoạch đô thị trong đó có thể dễ dàng tiếp cận hầu hết các nhu cầu thiết yếu và dịch vụ hàng ngày như làm việc, mua sắm, giáo dục, chăm sóc sức khỏe và giải trí bằng cách đi bộ, đi xe đạp hoặc đi phương tiện công cộng 15 phút từ bất kỳ nơi nào trong thành phố,) tạo cơ hội cho hệ tư tưởng chuyển giới trong bệnh viện và lớp học của họ, hoặc tránh bất cứ điều gì giới quyền lực xem là “phát ngôn thù hận.”
Còn phương pháp nào tốt hơn để thúc đẩy sự tuân thủ của công chúng đối với các chính sách và luật công cộng không được ưa chuộng hoặc gây tranh cãi hơn là tưởng thưởng cho việc tuân thủ bằng cách tăng cường khả năng đi lại và tăng cường khả năng tiếp cận các tiện nghi và dịch vụ xã hội, đồng thời trừng phạt việc không tuân thủ bằng việc giảm khả năng đi lại và giảm khả năng tiếp cận các dịch vụ và tiện nghi? Đó chẳng phải chính xác là những gì chứng nhận COVID kỹ thuật số, đứa con tinh thần của cùng một Ủy ban này, đã làm hay sao?
Rõ ràng, những người ủng hộ ID kỹ thuật số châu Âu sẽ công khai tuyên bố rằng họ chỉ quan tâm đến việc tăng cường tính bảo mật cho các giao dịch của chúng ta và bảo vệ quyền riêng tư của chúng ta. Tuy nhiên, vì đây cũng chính là những người dám tuyên bố rằng sự phân biệt về y tế và ép buộc thông qua giấy thông hành vaccine “giúp chúng ta có được một châu Âu cởi mở về tinh thần, một châu Âu không có biên giới,” nên những tuyên bố của họ về quyền riêng tư và quyền tự do của công dân không có bất cứ sự uy tín nào nữa.
Bài viết này được đăng lần đầu trên trang Substack của tác giả, được đăng lại trên Viện Brownstone
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times