VĐV Humphries làm nên lịch sử khi giành HCV đầu tiên môn Monobob tại Olympic
BẮC KINH – Kaillie Humphries băng qua vạch đích, nhảy khỏi xe trượt và khoác một lá quốc kỳ Mỹ mà ai đó vừa trao cho cô trong không khí băng giá.
“U-S-A! U-S-A!” cô ấy hô vang từng chữ cái trong quốc hiệu của Hoa Kỳ.
Bốn năm trước, không ai có thể thấy điều này sẽ xảy ra. Cựu nữ anh hùng bộ môn xe trượt lòng máng của Canada đã giành huy chương vàng Olympic lần thứ ba — và đây là lần đầu tiên cô đạt giải vàng với tư cách là công dân Hoa Kỳ.
Cô Humphries là nhà vô địch Olympic đầu tiên của bộ môn đua xe trượt lòng máng đơn (monobob). Cô đã về đích với một chiến thắng dễ dàng tới mức đáng ngạc nhiên tại Thế vận hội Bắc Kinh vào hôm thứ Hai (14/02). Cô đã hoàn thành bốn lượt đua trong 4 phút 19.27 giây để dẫn đầu trong lần về đích giành được cả huy chương vàng và bạc của Hoa Kỳ ở môn thể thao dành cho nữ này, với người đồng đội Elana Meyers Taylor xếp thứ hai.
“Khi tôi lớn dần lên, tôi mới biết được rằng cuộc sống này rất khó đoán và chúng ta không phải lúc nào cũng biết con đường phía trước của mình và tương lai sẽ ra sao,” cô Humphries nói. “Chúng ta cố gắng hết sức có thể để qua từng chướng ngại vật hoặc sự thay đổi đường đi nào đến với chúng ta. Điều quan trọng là chiến thắng chính mình.”
Cô Meyers Taylor đứng thứ hai với thành tích 4 phút 20.81 giây – chậm hơn 1.54 giây – cho huy chương Olympic thứ tư của cô, một tấm huy chương đã đến sau khi cô nghỉ một năm sau Thế vận hội Pyeongchang để trở thành một người mẹ. Vận động viên Christine de Bruin của Canada đứng thứ ba với thành tích 4 phút 21.03 giây.
Cô Humphries quàng tấm huy chương lên cổ và trao cho nó một nụ hôn, sau đó đặt tay lên lồng ngực và cất tiếng hát theo bài quốc ca “The Star-Spangled Banner” (“Lá Cờ Lấp Lánh Ánh Sao”) khi bài hát vang lên để vinh danh cô.
Cô Humphries trở thành người phụ nữ đầu tiên giành huy chương vàng Olympic cho hai quốc gia khác nhau, và vận động viên Olympic đầu tiên giành huy chương vàng cho cả Hoa Kỳ và Canada. Cô cũng là người phụ nữ đầu tiên giành được ba huy chương vàng nội dung xe trượt lòng máng, với cơ hội cho một tấm huy chương vàng thứ tư vào cuối tuần này trong nội dung thi đồng đội đôi nữ.
“Tôi dành rất nhiều tín nhiệm cho các huấn luyện viên, nhân viên, Ủy ban Olympic và Paralympic Hoa Kỳ vì đã suy nghĩ về mọi điều có thể để hỗ trợ cả Elana và Kaillie,” Giám đốc điều hành Bộ môn Xe trượt lòng máng (Bobsled) và Trượt băng nằm sấp (Skeleton) của Hoa Kỳ, ông Aron McGuire nói. “Và việc đó đã dẫn đến thành công. Chắc chắn là như vậy, một cái kết đẹp như mơ.”
Đó là cách biệt chiến thắng lớn nhất cho đến nay trong bất kỳ cuộc đua xe trượt Olympic nào trong các nội dung thi đấu dành cho nữ, vượt qua chiến thắng 0.85 giây mà cô Humphries có được tại Thế vận hội Vancouver 2010.
Và lần cuối cùng bất kỳ cuộc đua xe trượt Olympic nào chứng kiến sự chênh lệch giữa vị trí thứ nhất và thứ hai như vậy là cách đây 42 năm, khi Erich Schärer của Thụy Sĩ giành chiến thắng trong nội dung đôi nam tại Thế vận hội Lake Placid năm 1980 với 1.57 giây.
“Tôi là một phần nhỏ trong ý nghĩa của tấm huy chương này,” cô Humphries nói. “Phải bỏ ra rất nhiều để đến được khoảnh khắc này.”
Cô Meyers Taylor hiện là người bốn lần đạt huy chương, mang về cho cô danh hiệu vận động viên đạt huy chương nhiều nhất trong lịch sử bộ môn xe trượt lòng máng của Hoa Kỳ — phá vỡ số huy chương bằng nhau với ba vận động viên khác, trong số đó có vận động viên [quá cố] Steven Holcomb vĩ đại — và đưa cô vào vị trí vận động viên có nhiều huy chương đứng thứ sáu trong lịch sử Thế vận hội Mùa Đông Hoa Kỳ.
Apolo Ohno (với tám tấm huy chương), Bonnie Blair (với sáu tấm huy chương), Bode Miller (cũng với sáu tấm huy chương), Eric Heiden (với năm tấm huy chương), và Chad Hedrick (với năm tấm huy chương) là các vận động viên thể thao mùa đông duy nhất của Hoa Kỳ có nhiều huy chương hơn. Cô Meyers Taylor sẽ tranh huy chương thứ năm vào cuối tuần này trong nội dung đua xe trượt lòng máng đôi truyền thống dành cho nữ.
“Thật là buồn vui lẫn lộn vì tôi có lẽ sẽ rất thích chứng kiến anh Holcomb giành được một giải khác vào năm 2018 và tôi biết anh ấy lẽ ra sẽ giành được, có thể là thêm hai tấm huy chương nữa,” cô Meyers Taylor nói. “Tôi nghĩ kỷ lục của anh Holcomb rất quý giá.”
Giống như cô Humphries, cô Meyers Taylor cũng phải trải qua những khó khăn để đến được đây. Những chấn thương đã gần như khiến sự nghiệp của cô bị trật bánh, sau đó cô phải nghỉ một năm để sinh đứa con đầu lòng, một cậu bé sinh ra với hội chứng Down và bị suy giảm khả năng thính giác nghiêm trọng. Và ở Bắc Kinh, cô đã bị cô lập trong khu cách ly sau khi xét nghiệm dương tính với COVID-19 — đây là khoảng thời gian cô xa con lâu nhất từ khi cậu bé chào đời vào hai năm trước.
Nhưng cũng dễ hiểu khi hai vận động viên Humphries và Meyers Taylor về nhất và nhì — lần đầu tiên Hoa Kỳ được cả vàng và bạc trong bộ môn đua xe trượt lòng máng tại Olympic kể từ năm 1932 — bởi vì họ là những nhà vô địch cho một nội dung thi đấu thứ hai được thêm vào bộ môn đua xe trượt lòng máng nữ tại Thế vận hội.
“Tôi đang ngây ngất với tấm huy chương này,” cô Meyers Taylor nói. “Tại một thời điểm, tôi chỉ cố gắng được tham dự cuộc đua. Vì vậy, cảm giác thật tuyệt vời khi được có mặt tại đây vào giờ phút này, với tư cách là một người giành huy chương bạc.”
Cô Humphries đã giành được ba huy chương trong bộ môn đua xe trượt lòng máng nữ — hai vàng, một đồng — cho Canada. Sau đó cô đã gia nhập đội tuyển Hoa Kỳ vào năm 2019 sau khi nói rằng mình đã bị chấn thương tinh thần và cảm xúc và không còn cảm thấy an toàn khi tham gia đội tuyển đó.
Cô đã chuyển đội khi biết rằng Thế vận hội Bắc Kinh không được bảo đảm: Hộ chiếu là bắt buộc trong hầu hết mọi trường hợp để thi đấu tại Thế vận hội và cô Humphries được cho biết đó có thể là một quá trình dài đến 4 năm. Cô đã mất 2 năm rưỡi để hoàn thành quá trình này.
Cô Humphries đã trở thành công dân hồi tháng 12/2021 sau khi hoàn thành cuộc phỏng vấn cuối cùng của mình ở San Diego, sau đó bay trở lại nửa vòng trái đất vào ngày hôm sau để tái tham gia vòng đua World Cup. Nhiều thử thách hơn đang chờ đợi: một chấn thương gân kheo đã kìm hãm tốc độ của cô vào cuối mùa World Cup và sau đó cô có kết quả xét nghiệm dương tính với COVID-19 – một trở ngại mà cô chưa hoàn toàn vượt qua cho đến đầu tháng này.
Giờ thì tất cả đều tốt rồi. Tốt như vàng vậy.
“Chúng tôi đã làm việc chăm chỉ cho điều này và đã trải qua rất nhiều điều,” anh Travis Armbruster, chồng của cô Humphries, cho biết khi anh xem cô thi đấu từ nhà riêng ở San Diego của họ. “Tôi không thể thở được cho đến khi cô ấy vượt qua vạch đích.”
Cô Humphries đã kiểm soát toàn bộ cuộc đua: cách biệt 0.30 giây sau lượt đua đầu tiên hôm Chủ Nhật, sau đó là 1.04 giây ở lượt giữa và tiếp tục gia tăng khoảng cách hôm thứ Hai (14/02).
Cô De Bruin bắt đầu ngày thi đấu ở vị trí thứ hai và về đích ở vị trí thứ ba. Vận động viên Laura Nolte của Đức bắt đầu ngày thi đấu ở vị trí thứ ba và về thứ tư, biến đây trở thành cuộc đua đầu tiên trong số bảy cuộc đua trượt lòng máng cho đến nay tại Thế vận hội Bắc Kinh mà các vận động viên Đức — những người đã giành huy chương vàng trong sáu cuộc đua còn lại – thậm chí không giành được huy chương. Cô Meyers Taylor là ứng cử viên tranh huy chương duy nhất thăng hạng từ thứ tư lên thứ hai hôm thứ Hai.
Điều kịch tính duy nhất ở phần cuối là ai là chủ nhân của giải bạc.
Huy chương vàng đã được quyết định. Cô Humphries đã làm nên lịch sử. Mỹ đã có một nhà vô địch mới.
“Tôi đã chọn một quốc gia,” cô Humphries nói. “Và quốc gia đó cũng đã chọn tôi. Đó là một vinh dự rất lớn khi được biết rằng chúng tôi có thể làm điều này cùng nhau với tư cách là một đội.”
Do Tim Reynolds của The Associated Press thực hiện
Việt Phương biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: