Trí tuệ cổ xưa: Người thợ may trên thiên đường
Một người thợ may chạm ngõ thiên đường nhưng lại phải trở về hạ giới vì hành động sai lầm của mình.
Những câu chuyện về trí tuệ cổ xưa nhắc nhở chúng ta về những truyền thống và giá trị đạo đức đã được trân trọng và gìn giữ trên khắp thế giới. Chúng tôi hy vọng những câu chuyện và thông điệp trong loạt bài này sẽ khiến trái tim và tâm trí của độc giả được thăng hoa.
Câu chuyện này là một trong rất nhiều những câu chuyện được kể trong chương trình “Những câu chuyện về trí tuệ cổ xưa” đã ngừng phát hành của Đài phát thanh Hy Vọng, hiện được chuyển thể và đăng tải tại đây để quý độc giả cùng thưởng thức.
Mời bạn đọc câu chuyện dưới đây và du hành vào một thế giới khác!
Câu chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời. Đức Chúa muốn tản bộ trong khu vườn thiên đường, và yêu cầu tất cả sứ đồ và thánh đồ đi cùng Ngài, chẳng còn ai ở lại ngoại trừ Thánh Peter. Đức Chúa ban lệnh không cho phép ai được bước vào thiên đường trong thời gian Ngài vắng mặt, vì vậy Thánh Peter đã đứng ở cổng và canh gác. Không lâu sau, có ai đó gõ cửa. Thánh Peter hỏi ai đang ở cửa và rằng anh ta muốn gì.
Một giọng nói nho nhỏ cất lên, “Tôi là một thợ may nghèo túng và trung thực, xin mạn phép được bước vào.”
“Trung thực thật đấy!” Thánh Peter đáp. “Giống như tên trộm đang trên giá treo cổ. Những ngón tay của nhà ngươi đã bị dính vào nhau, và ngươi đã ăn cắp vải của người khác. Ngươi sẽ không thể bước vào thiên đường được nữa. Đức Chúa đã cấm ta cho phép bất cứ ai bước vào trong thời gian Ngài rời khỏi đây.”
“Ôi, cầu xin Ngài thương xót,” người thợ may van nài. “Chỉ là những mảnh vải vụn tự rơi xuống dưới bàn, đó không phải là ăn trộm, và không đáng để Ngài kể tội. Hãy nhìn tôi xem, tôi đang bước đi khập khiễng và nổi nhiều mụn rộp ở chân để lên được đến đây. Tôi không thể quay trở về nữa. Xin hãy để tôi vào, và tôi có thể làm những công việc dơ bẩn. Tôi có thể chăm trẻ, giặt tã cho chúng, lau dọn những chiếc ghế chúng chơi đùa và vá lại những bộ quần áo rách của chúng.”
Thánh Peter rủ lòng thương, mở hé cổng thiên đường đủ để người thợ may khập khiễng nghiêng người bước vào. Người thợ may phải ngồi ở góc sau cánh cổng, và được yêu cầu ở yên đó, yên lặng và tĩnh mịch, để Đức Chúa không nhận ra sự có mặt của hắn khi Ngài trở về, nếu không Ngài sẽ nổi giận.
Người thợ may vâng lời, nhưng ngay khi Thánh Peter bước ra khỏi cánh cổng, ông ta đã đứng dậy, cùng với sự tò mò choán đầy tâm trí, và đi nhìn ngắm mọi ngóc ngách của thiên đường, xem xem có gì ở đó. Cuối cùng, ông ta đến một nơi có rất nhiều chiếc ghế quý giá và đẹp tuyệt mỹ. Và ở nơi trung tâm, một chiếc ghế làm toàn bộ bằng vàng ròng được cẩn đá quý lấp lánh đang ngự ở đó. Chiếc ghế này cao hơn hẳn những chiếc ghế khác, và trước đó còn có cả một chiếc ghế nhỏ kê chân cũng được làm bằng vàng ròng. Đó chính là chiếc ghế mà Đức Chúa sẽ ngồi khi Ngài trở về, và cũng từ nơi đó, Ngài có thể nhìn thấy tất cả mọi sự việc diễn ra trên trái đất.
Người thợ may đứng sững sờ, và chăm chăm nhìn vào chiếc ghế một thời gian rất lâu, bởi ông ta thích chiếc ghế đó hơn hẳn những chiếc ghế khác. Cuối cùng, ông ta không thể kiềm chế được tính tò mò của mình nữa, và đã leo lên rồi ngồi xuống chiếc ghế ấy. Từ nơi đó, ông ta có thể thấy mọi việc trên trái đất.
Ông ta chợt nhận ra có một người đàn bà già nua xấu xí đang giặt giũ cạnh một dòng suối. Bà ta len lén cất hai chiếc khăn choàng cổ sang một bên. Chứng kiến cảnh ấy, người thợ may đùng đùng nổi giận, ông ta vớ lấy chiếc ghế kê chân bằng vàng và ném xuống tên trộm già ấy, từ thiên đường xuống trái đất. Khi chẳng thể lấy lại chiếc ghế nữa, ông ta lặng lẽ lẻn ra khỏi ghế, [quay lại] ngồi xuống vị trí của mình phía sau cánh cổng và vờ như chẳng có điều gì xảy ra.
Khi Đức Chúa và cùng các cận thần trở về, Ngài đã không nhận ra sự có mặt của người thợ may phía sau cánh cổng, nhưng khi Ngài ngồi xuống chiếc ghế của mình thì nhận thấy chiếc ghế kê chân đã biến mất. Ngài hỏi Thánh Peter về chiếc ghế, nhưng Thánh không biết. Rồi Ngài hỏi liệu Thánh có cho phép ai bước vào đó không.
Thánh Peter trả lời, “Thưa, con không biết ai đã ở đây, chỉ trừ một tên thợ may khập khiễng vẫn ngồi sau cánh cổng kia.”
Rồi Đức Chúa truyền người thợ may đến diện kiến Ngài, và hỏi liệu ông ta có lấy chiếc ghế kê chân không, và đã để nó ở đâu rồi.
“Ôi, thưa Đức Chúa,” người thợ may hào hứng đáp, “Trong cơn nóng giận, con đã ném nó xuống trái đất, vào mụ già đang ăn cắp hai chiếc khăn quàng cổ khi đang giặt giũ kia.”
“Ôi chao, thật là một kẻ vô dụng,” Đức Chúa thốt lên, “Nếu ta cũng phán xét ngươi như cách ngươi đã làm, thì ngươi biết điều gì sẽ xảy ra với mình chứ? Ta đã không còn nổi một cái ghế, trường kỷ, hay ghế kê chân từ lâu rồi, chẳng còn gì cả, ngay cả cây gạt bếp lò cũng chẳng còn nữa, mà đã ném chúng hết xuống những kẻ mang tội rồi. Ngươi không thể ở lại thiên đường một chút nào nữa, mà phải bước ra khỏi cánh cổng kia một lần nữa. Từ nơi đó, hãy quan sát xem liệu ngươi sẽ đi đâu về đâu. Tại nơi thiên đường này, sẽ không ai phải chịu sự trừng phạt, chỉ ngoại trừ một mình ta, Đức Chúa Trời thôi.
Thánh Peter đã phải đưa người thợ may ra khỏi thiên đường một lần nữa, và bởi vì đôi giày của ông ta đã mòn và đôi chân đầy mụn rộp, người thợ may cầm lấy một cây gậy và đi đến Nơi chờ đợi, nơi có những người lính tốt bụng đang ca hát và vui đùa ở đó.
Câu chuyện trên được chuyển thể và đăng tải dưới sự cho phép của Đài phát thanh Hy Vọng, được sản xuất lại từ quyển sách “Truyện cổ Grimm” viết bởi [hai anh em] Jacob và Wilhelm Grimm. Âm thanh của Đài Phát thanh Hy Vọng. Chứng nhận bản quyền năm 2012. Mọi quyền [liên quan] được bảo lưu.
Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn với chúng tôi tại [email protected] và tìm thấy nguồn cảm hứng hàng ngày bằng cách đăng ký nhận bản tin Epoch Inspired tại TheEpochTimes.com/newsletter.
Thiên Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: