Thẩm phán California giữ cho trường trung học nuôi dưỡng trẻ em được mở cửa
Một thẩm phán của Tòa Thượng thẩm California đã cứu một trường trung học nội trú có cải tiến trong việc nuôi dưỡng trẻ em khỏi bị đóng cửa theo lệnh của tiểu bang, và trường lại sẵn sàng tiếp nhận học sinh mới.
Thẩm phán Robert Dahlquist của Tòa Thượng thẩm Tiểu bang California (Quận San Diego) đã ban hành một lệnh sơ bộ cấm các quan chức chấm dứt giấy phép hoạt động cơ sở nội trú của Học viện San Pasqual ở Escondido, California.
Ông Dahlquist phán quyết rằng chính phủ đã áp dụng sai Đạo luật Cải cách Chăm sóc Liên tục của tiểu bang trong quyết định đóng cửa trường học này hồi đầu năm 2021.
“Chúng tôi rất vui mừng,” biện lý Charles LiMandri, người đại diện cho các bên liên quan của Học viện trong một vụ kiện chống lại tiểu bang và quận, nói với The Epoch Times.
“Có vẻ như bây giờ Học viện đang đi đúng hướng để bắt kịp hoạt động như trước đây.”
Ông LiMandri cho biết các thẩm phán tòa thiếu niên một lần nữa được tự do gửi trẻ em nuôi đến Học viện San Pasqual, như họ đã làm kể từ khi trường nội trú này mở cửa hồi năm 2001.
“Trường được cấp phép cho 184 học sinh. Số này đã giảm xuống còn 43 vì quận và tiểu bang không cho phép trường nhận thêm bất kỳ học sinh mới nào,” ông LiMandri nói.
“Học sinh tốt nghiệp, hoặc các em rời đi vì bất kỳ lý do gì, và những em này không được thay thế. Điều này làm giảm việc ghi danh. Giờ đây, chúng tôi hy vọng xu hướng đó sẽ tự đảo ngược.”
Được thành lập để đáp ứng các nhu cầu đặc biệt
Học viện San Pasqual được thành lập thông qua nỗ lực của một thẩm phán Tòa Thượng thẩm, người đã tìm kiếm một giải pháp mới cho những trẻ em bị chuyển đi chuyển lại trong hệ thống này tại các nhà nuôi dưỡng truyền thống, nhà tập thể hoặc nhà tạm trú.
Học viện đã được đánh giá cao vì đã thành công trong việc tiếp nhận các trường hợp nuôi dưỡng khó khăn và tạo cơ sở cho trẻ em tốt nghiệp trung học phổ thông, và phần lớn là học tiếp lên đại học.
Ông James Milliken, một thẩm phán Tòa Thượng thẩm Quận San Diego đã về hưu, người đã giúp thành lập Học viện San Pasqual hồi năm 2001, cho biết mục đích của trường là “cung cấp một nơi ổn định, lấy gia đình làm trung tâm cho thanh thiếu niên và anh chị em của chúng, những người đã bị chuyển qua lại không thành công trong hệ thống tại nhiều nhà nuôi dưỡng hoặc nhà người thân, hoặc được đưa vào dịch vụ chăm sóc tại nhà tập thể cao cấp không thích hợp, hoặc những lần ở lại ngắn hạn chuyển qua lại giữa những cơ sở cư trú tạm thời của quận.”
Ông Milliken, người từng là thẩm phán giám sát của tòa án gia đình San Diego từ năm 2001-2003 và chủ tọa của bộ phận trẻ vị thành niên từ năm 1996 đến năm 2003, cho biết Học viện San Pasqual phục vụ một nhu cầu rất quan trọng.
Ông Milliken viết trong một tuyên bố trước tòa trong vụ kiện này, “Năm 2001, khi học viện được mở, Quận San Diego đã không có đủ gia đình nuôi dưỡng để nhận tất cả những đứa trẻ này vào chăm sóc, và hiện cũng không có đủ các gia đình nuôi dưỡng.”
“Đó là lý do tại sao Học viện San Pasqual được xây dựng: để lấp đầy khoảng trống đó. Một tỷ lệ phần trăm đáng kể [trẻ em] trong hệ thống chăm sóc đã bị đối xử không đúng đắn hoặc bị lạm dụng khi còn ở trong hệ thống chăm sóc, vốn cách rất xa tiêu chuẩn hoàn hảo.”
Học viện San Pasqual đã giành được sự ủng hộ của cộng đồng trong suốt hai thập niên phục vụ. Đội San Diego Chargers (nay là đội Los Angeles Chargers) của Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia (NFL) đã tặng một sân bóng bầu dục cho trường học. Còn đội bóng chày San Diego Padres thì tặng một sân bóng chày.
Ông LiMandri, đối tác của hãng luật LiMandri và Jonna LLP, gần San Diego, cho biết: “Đây là những cơ sở tuyệt đẹp, hiện đại.”
“Những mạnh thường quân trong cộng đồng Rancho Santa Fe phần lớn đã quyên góp một hồ bơi tuyệt đẹp mà họ có. Họ có các phòng máy tính và các trung tâm hướng nghiệp và phòng chờ tuyệt hảo.”
Các chuyên gia tư vấn được quận thuê để đánh giá Học viện San Pasqual đã đưa ra những báo cáo tích cực về chương trình học tập và hoạt động của trường.
“Thực sự không có gì phải bàn cãi rằng trường này là một thành công đáng kinh ngạc,” ông LiMandri nói. “Những nghiên cứu này không khuyến nghị rằng họ cần thực hiện bất kỳ thay đổi nào vì người ta không cần phải sửa một thứ gì đó không bị hỏng.”
“Toàn bộ vụ kiện là về việc giải thích luật, về liệu trường có thể tiếp tục được mở cửa, chứ không phải liệu trường có đang hoạt động tốt hay không.”
Tranh chấp về diễn giải pháp lý
Vụ kiện tập trung vào cách giải thích một luật năm 2015 có tên là Đạo luật Cải cách Chăm sóc Liên tục, đã sửa đổi cách tiếp cận của tiểu bang California trong việc chăm sóc tại trung tâm nuôi dưỡng.
Mục 121 của luật dường như tạo ra một ngoại lệ cho Học viện San Pasqual, cho phép trường tiếp tục được cấp phép miễn là trường tuân thủ các quy định trong đạo luật cải cách.
Tiểu bang và quận cho rằng luật này yêu cầu Học viện San Pasqual phải đóng cửa vì trường không phù hợp với một danh mục cấp phép.
Thẩm phán Dahlquist đã ra phán quyết “cả tiểu bang và quận đều hiểu sai Mục 121,” lưu ý rằng ngôn ngữ này cho phép Học viện San Pasqual “tiếp tục hoạt động trong khi tiểu bang xác định hoặc tạo một mục cấp phép thích hợp mà sẽ cho phép Học viện hoạt động.”
Ông LiMandri nói: “Làm thế nào mà tiểu bang và quận có thể hiểu đạo luật này thành bất kỳ thứ gì khác ngoài việc cấp giấy phép dài hạn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.”
“Nhưng họ đã cố gắng làm chính điều đó. Thẩm phán đã không thấy thuyết phục và lập tức chấp thuận lập luận của chúng tôi.”
“Học viện được xếp vào loại nhà tập thể không đúng cách. Trường thực sự là không phải như vậy,” ông LiMandri cho hay. “Những đứa trẻ có những ngôi nhà riêng lẻ, chúng được nuôi dạy 24/24 giờ. Chúng có phòng riêng của chúng. Nó không giống như những ký túc xá lớn mà quý vị có thể thấy trong cách bố trí theo kiểu nhà tập thể.”
“Vì tất cả những lý do đó, thật hợp lý khi cho phép Học viện San Pasqual tiếp tục hoạt động vì trường đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và có thành tích đáng kinh ngạc về việc những đứa trẻ có thể hoàn thành chương trình trung học và vào đại học.”
‘Họ đã tin vào tôi’
Cô Natasha Strain, cựu học sinh năm 2005 của Học viện San Pasqual và là một nguyên đơn trong vụ kiện, nói với tòa rằng học viện là một nơi rất ấm cúng.
“Họ đã sắp đặt xong xuôi phòng của tôi và tặng tôi một túi quà với nhiều thứ. Họ đã cố gắng làm cho tôi cảm thấy rất được hoan nghênh,” cô viết trong một tuyên bố trước tòa.
“Học viện San Pasqual không phải là nơi đầu tiên khiến tôi cảm thấy như ở nhà, nhưng trường tốt hơn nhiều nơi khác trong việc mang lại cho bạn cảm giác thực sự thuộc về nơi đó, bởi vì bạn có không gian riêng của mình.”
Trong năm cuối cấp, cô Strain cho biết, nhân viên nhà trường đã khuyến khích cô không chỉ nộp đơn vào đại học mà còn tìm kiếm học bổng. Điều đó đã gửi một thông điệp mạnh mẽ.
“Tôi đã không tin vào bản thân mình, nhưng họ lại tin vào tôi, điều đó đã dạy tôi tin vào chính mình,” cô viết. “Và cuối cùng tôi đã nhận được bằng công tác xã hội từ Cal State San Marcos.”
Cô Cecilia Blea đến Học viện San Pasqual vào cuối năm lớp 8 đầu năm lớp 9. Cô gia nhập hệ thống chăm sóc năm 1999, lúc cô mới 9 tuổi.
Cô Blea viết: “Tại một nhà nọ, họ khóa tủ lạnh, bắt những đứa trẻ nuôi ăn riêng với con của họ, và nếu ai đó mang quần áo cho chúng tôi, họ sẽ mang quần áo đi và đưa cho con họ.”
“Ở một ngôi nhà khác, họ nói với tôi rằng tôi béo và sẽ không cho tôi ăn.”
Cô Blea đã đến Học viện San Pasqual vào hôm thứ Sáu, ngày 13/08/2003. Đó hóa ra là một ngày may mắn đối với cô.
Cô nhận thấy trường học này là một nơi an toàn, nơi cô không cần phải bảo vệ anh chị em của mình chống lại sự lạm dụng.
“Tại Học viện San Pasqual, khung cảnh khác với bất kỳ điều gì tôi đã trải qua trong bất kỳ gia đình nuôi hoặc nhà tập thể nào,” cô nói.
Cô Blea đã học môn điền kinh. Mặc dù có những giai đoạn khó khăn với một vài xung đột, nhưng cô nhận thấy các nhân viên tại học viện đã sửa chữa lỗi lầm mà “không cần phán xét hay tranh đấu, chỉ cần kiên quyết.”
Cô tốt nghiệp năm 2006, nhưng nhận thấy những bài học kinh nghiệm tại học viện có tác động lâu dài.
Tháng 05/2021, cô lấy bằng đại học tâm lý học.
“Nhìn chung, tôi là một đứa trẻ ương ngạnh,” cô Blea nói. “Nhưng Học viện San Pasqual đã giúp tôi tránh khỏi những rắc rối còn tồi tệ hơn nhiều. Nếu không có chương trình này, cuộc sống của tôi sẽ không được như bây giờ.”
‘Đây mãi mãi là ngôi nhà của chúng’
Bà Tia Moore có niềm tin vào Học viện San Pasqual nhiều đến nỗi khi được thuê làm giám đốc, bà chuyển gia đình đến khuôn viên trường, cư ngụ giữa những vườn cam rộng 200 mẫu Anh.
“Học viện San Pasqual là độc nhất vô nhị – nó không giống bất cứ thứ gì khác dành cho thanh thiếu niên được nuôi dưỡng,” bà Moore viết cho tòa án.
“Khi quý vị đến thăm khuôn viên trường, nó không giống như một ‘cơ sở’. Chúng tôi thường xuyên nhận được cuộc gọi từ những người ở các tiểu bang khác nhau hoặc những người đang làm luận án tiến sĩ của họ, muốn nhân rộng mô hình Học viện San Pasqual trong khu vực của họ.”
Trong hơn 15 năm qua, bà Moore cho biết bà đã chứng kiến hàng trăm thanh niên được nhận nuôi nhận bằng tốt nghiệp trung học, ôm chúng vào lòng khi chúng khóc sau một cuộc chia tay tồi tệ hoặc khi cha mẹ không đến thăm như đã hứa.
Bà cho biết học viện này “là cách mà gia đình trong hệ thống chăm sóc trông như thế nào và nên trông như thế nào.”
Học viện San Pasqual có nhà ở cho cựu học sinh, vì vậy học sinh tốt nghiệp có thể trở lại thăm hoặc có một nơi để ở trong thời gian khó khăn.
“Thông qua chương trình nhà ở dành cho cựu học sinh, chúng tôi cho chúng thấy rằng gia đình là mãi mãi và chúng sẽ luôn có một nơi để trở về.”
Ông Joseph Hanneman là một phóng viên của The Epoch Times chuyên đưa tin về Tiểu bang Wisconsin. Trong sự nghiệp gần 40 năm, các bài viết của ông đã được xuất bản trên Catholic World Report, Racine Journal Times, Wisconsin State Journal và Chicago Tribune. Quý vị có thể liên lạc với ông tại: [email protected]
An Nhiên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: