Tại sao Trung Cộng lại thực hiện Ngoại giao ‘Chiến lang’
Gần đây, “ngoại giao chiến lang” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (Trung Cộng), vốn là một cách tiếp cận gây hấn và đối đầu mà các nhà ngoại giao Trung Cộng sử dụng để bảo vệ những lợi ích của mình, đang thành tâm điểm chú ý của thế giới.
Bắt đầu từ cuộc đàm phán ở Alaska hôm 18/03/2021, cái gọi là “chiến lang” (chiến binh sói) của Trung Cộng đã châm ngòi cho một đợt tấn công ngoại giao mới.
Hôm 18/03, ông Dương Khiết Trì, Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Công tác Ngoại sự Trung ương Trung Cộng, đã “sỉ nhục” Hoa Kỳ tại Alaska, trên lãnh thổ Hoa Kỳ, nâng tầm thủ đoạn này lên cấp ngoại giao cao nhất. Một số cơ quan tuyên truyền của Trung Cộng đã sử dụng từ “sỉ nhục” trong các bản tin của họ, để mô tả bài thuyết giảng kéo dài 17 phút của ông Dương tại cuộc đàm phán cao cấp giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ.
Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Đại sứ quán của Trung Cộng tại Pháp đã gọi ông Antoine Bondaz, một học giả người Pháp và là chuyên gia về Trung Quốc, là “một con linh cẩu phát cuồng” và là một “kẻ gây rối hệ tư tưởng.” Họ tuyên bố trên trang web chính thức của mình rằng “nếu có những chiến binh sói, đó là bởi vì có quá nhiều những con chó điên, quá hung dữ.”
Thuật ngữ “chiến lang” được Trung Cộng sử dụng sau khi phát hành tại Trung Quốc một bộ phim nhượng quyền thương mại cùng tên mang chủ nghĩa dân tộc cực đoan, theo phong cách Rambo. Các nhà ngoại giao Trung Cộng, những người sử dụng cách tiếp cận này hiện ra vẻ trơ tráo cùng lối phát biểu hung hăng và công kích, đe dọa, và xúc phạm quá mức.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề mặt bên ngoài. Kể từ khi chiến tranh thương mại Hoa Kỳ-Trung Quốc bùng nổ vào năm 2018, Trung Cộng đã gặp phải rắc rối khó lường. Các cuộc biểu tình tại Hồng Kông năm 2019 chống lại dự luật dẫn độ càng phơi bày bản chất xấu xa của Trung Cộng. Đại dịch virus Trung Cộng toàn cầu, thường được biết đến là virus corona chủng mới, đã đẩy Trung Cộng vào tình trạng cô lập quốc tế chưa từng có trong năm 2020. Đến năm 2021, cuộc khủng hoảng toàn diện của Trung Cộng sẽ còn trầm trọng hơn nữa.
Trên thực tế, lý do khiến Trung Cộng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, hùng mạnh và độc đoán là để che đậy điểm yếu của mình và đe dọa đối thủ của mình bằng khí thế uy quyền giả tạo để cộng đồng quốc tế sẽ không phản kháng lại.
Xuyên qua một loạt những ảo tưởng rối ren, tôi nghĩ có ít nhất ba lý do khiến Trung Cộng sử dụng các nhà ngoại giao của mình để tấn công tứ phía.
Chuyển hướng sự chỉ trích của quốc tế về sự lây lan virus Trung Cộng
Trong năm 2020, đại dịch phát tán từ Vũ Hán sang phần còn lại của thế giới vì Trung Cộng che giấu virus, đàn áp các bác sĩ nói lên sự thật, tung tin giả chẳng hạn như “không lây truyền từ người sang người” và virus “có thể phòng ngừa và kiểm soát được,” và cho phép những người mang virus bay từ Vũ Hán đến các nơi khác trên thế giới.
Tính đến ngày 04/04/2021, hơn 130 triệu người đã bị nhiễm bệnh và 2.88 triệu người đã thiệt mạng ở 192 quốc gia trên toàn thế giới. Đây là tai họa lớn nhất mà Trung Cộng từng gây ra trên thế giới.
Kể từ tháng Ba năm ngoái (2020), các nhóm dân sự, các tổ chức công nghiệp và chính quyền địa phương ở Hoa Kỳ, Vương quốc Anh, Ý, Úc, Ấn Độ, Ai Cập và nhiều quốc gia khác đã cùng nhau khởi kiện chống lại Trung Cộng, và yêu cầu bồi thường.
Nếu Hoa Kỳ dẫn đầu các quốc gia khác buộc Trung Cộng phải chịu trách nhiệm về đại dịch toàn cầu, thì Trung Cộng sẽ không thể chịu được sức nặng này.
Chuyển hướng sự chỉ trích về những vi phạm nhân quyền của Trung Cộng
Sự vi phạm nhân quyền của Trung Cộng đã nhắm vào nhiều nhóm, bao gồm người Duy Ngô Nhĩ, các học viên Pháp Luân Công, những người theo đạo Cơ Đốc, người dân Hồng Kông, các luật sư nhân quyền Trung Quốc, các nạn nhân của cuộc khủng hoảng cho vay cá nhân (P2P lending), các vị giáo sư đại học đã nói lên sự thật cùng nhiều người khác.
Vào ngày 20/07/1999, lãnh đạo Trung Cộng lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân đã sử dụng toàn bộ bộ máy nhà nước để phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện tinh thần bắt nguồn từ truyền thống Phật Gia và bao gồm năm bài công pháp cùng giáo lý dựa trên các nguyên lý về chân, thiện và nhẫn, theo trang web chính thức của môn tu luyện này cho biết.
Trung Cộng đã sử dụng cuộc bức hại để tạo ra và hoàn thiện hơn 100 kiểu tra tấn đối với các học viên Pháp Luân Công, làm ra thảm họa nhân quyền tồi tệ nhất của thế kỷ 21. Cuộc bức hại này vẫn tiếp tục cho đến ngày nay.
Kể từ ngày 01/05/2015, hơn 200,000 học viên Pháp Luân Công bằng tên thật của mình đã đệ đơn kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân, theo trang web Minh Huệ, một nền tảng thông tin dành cho các học viên Pháp Luân Công.
Làn sóng mới khởi kiện Giang Trạch Dân bắt đầu vào ngày 01/05/2015 khi Tòa án Nhân dân Tối cao thực hiện “Cải cách hệ thống đăng ký” mới, quy định rằng tất cả các đơn khiếu nại hình sự một khi nhận được, phải được đăng ký với tòa án, theo trang web Minh Huệ.
Đây là hành động pháp lý lớn nhất mà các học viên Pháp Luân Công đã thực hiện để buộc Trung Cộng phải chịu trách nhiệm về cuộc đàn áp của đảng này kể từ tháng 08/2000, khi các học viên Pháp Luân Công Khuông Văn Bôn (Zhu Keming) và Vương Kiệt (Wang Jie) đệ đơn kiện Giang Trạch Dân lên Viện Kiểm sát Tối cao vào tháng 08/2000.
Trong 22 năm qua, ở nhiều quốc gia, các thành viên quốc hội, các quan chức chính phủ, các chuyên gia và học giả, các luật sư nhân quyền, Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPEG) và Tòa án độc lập về Trung Quốc ở London đã theo đuổi công lý trong cuộc đàn áp của Trung Cộng đối với Pháp Luân Công.
Đặc biệt, hoạt động mổ cướp nội tạng sống của Trung Cộng đối với các học viên Pháp Luân Công là tội ác tàn bạo nhất phản nhân loại kể từ sau cuộc tàn sát người Do Thái thời Đức quốc xã năm 1930.
Trong các phiên tòa ở Nuremberg sau Thế chiến II, 12 tội phạm chiến tranh của Đức Quốc xã đã bị kết án tử hình.
Một khi Giang Trạch Dân bị đưa ra xét xử, ông ta chắc chắn sẽ phải đối mặt với mức án nặng nhất.
Làm lệch hướng cuộc khủng hoảng trong nước do tham nhũng nghiêm trọng gây ra
Màn trình diễn đầy ngạo mạn của các nhà ngoại giao chiến lang của Trung Cộng khiến nhiều người phương Tây vốn không biết được sự thật về Trung Cộng có ấn tượng rằng Trung Cộng mạnh mẽ và đầy quyền lực, trong khi trên thực tế Trung Cộng rất yếu ớt từ bên trong.
Tình trạng tham nhũng của Trung Cộng ở Trung Quốc đã tăng tốc hơn rất nhiều cùng với cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân.
Một mặt, Giang Trạch Dân làm ngơ cho việc làm ăn của con trai Giang Miên Hằng (Jiang Mianheng) và việc [Giang Miên Hằng] dẫn dắt con cái của các quan chức các cấp trên khắp đất nước làm kinh doanh. Mặt khác, Giang Trạch Dân đã thăng chức và phục hồi chức vị cho một số lượng lớn các cá nhân tham nhũng nghiêm trọng, biến chế độ quan liêu hành chính của Trung Cộng thành một thị trường đại chúng cho tiền bạc, quyền lực và tình dục.
Hai trong số những kẻ thân tín quan trọng nhất của ông Giang là Từ Tài Hậu (Xu Caihou) và Quách Bá Hùng (Guo Boxiong), đều là phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Trung Cộng (CMC), đều là những quan chức tham nhũng nhất trong quân đội của Trung Cộng. Trung Cộng không dám công khai số tiền mà những người này đã biển thủ, bởi vì Trung Cộng sợ rằng một khi số tiền bị tiết lộ, binh lính sẽ nổi loạn.
Hôm 10/03/2015, Tân Hoa Xã, cơ quan ngôn luận chính thức của Trung Cộng, đưa tin rằng ông Dương Xuân Trường (Yang Chunchang), một thiếu tướng của Học viện Khoa học Quân sự của Trung Cộng, tuyên bố: “công chúng đều biết rõ rằng, trong quân đội, bao gồm cả cảnh sát vũ trang và quân chính quy, có các mức chi phí [hối lộ] để gia nhập Trung Cộng, thăng cấp làm trung đội trưởng, đại đội trưởng, trung đoàn trưởng, hoặc sư đoàn trưởng.”
Ngày nay, Trung Cộng đã trở thành đảng tham nhũng nhất trên thế giới. Sự tham nhũng của nó dựa trên việc lợi dụng và bóc lột người dân Trung Quốc. Trung Cộng chỉ đại diện cho lợi ích của một số rất ít gia tộc quyền lực của đảng này chứ không phải cho lợi ích của 1.4 tỷ người dân Trung Quốc.
Trung Cộng đã dựa vào sự áp bức và lừa dối để duy trì sự cai trị của mình. Tuy nhiên, những người dân Trung Quốc thức tỉnh đã và đang chống lại sự bạo ngược, chuyên chế của Trung Cộng bằng nhiều cách khác nhau, điều này khiến Trung Cộng rất bất an.
Do đó, các nhà ngoại giao chiến lang của Trung Cộng tấn công tứ phía, đổ lỗi các vấn đề trong nước do tham nhũng nghiêm trọng của Trung Cộng cho các yếu tố bên ngoài và kích động tình cảm ái quốc giữa những người bị tẩy não trong nước, với chủ ý chuyển trách nhiệm về cuộc khủng hoảng trong nước cho nước ngoài.
Nguồn gốc lý thuyết của chính sách ngoại giao chiến lang của Trung Cộng là triết lý đấu tranh do Karl Marx chủ trương. Triết lý này được Mao Trạch Đông, một trong những người sáng lập Trung Cộng, tóm tắt là “đấu với trời là niềm vui vô tận, đấu với đất là niềm vui vô tận, và đấu với người là niềm vui vô tận.”
Nguyên văn lời của Karl Marx trong “Tuyên ngôn Cộng sản” như sau: “Những người Cộng sản không thèm che đậy mục đích và quan điểm của mình. Họ công khai tuyên bố rằng các mục đích cuối cùng của họ chỉ có thể đạt được bằng cách dùng bạo lực để lật đổ tất cả các điều kiện xã hội hiện có. Hãy để cho các giai cấp thống trị run sợ vì cách mạng vô sản. Những người vô sản không có gì để mất ngoài xiềng xích của mình. Họ có cả thế giới để chinh phục.”
Những lời này cho thấy Marx căm thù những người cầm quyền ở tất cả các quốc gia và khu vực trên thế giới, căm ghét tất cả các hệ thống xã hội hiện có, đặc biệt là hệ thống tư bản, và muốn lật đổ nó bằng bạo lực, máu lửa và chiến tranh.
Cuộc cách mạng bạo lực này đã được truyền sang cho Trung Cộng, và đã trở thành động lực nội tại để Trung Cộng phủ nhận các giá trị phổ quát, và đột ngột công kích thông qua các chiến binh sói của mình.
Bạo lực mà Trung Cộng thừa hưởng từ Marx được thể hiện qua những gì đảng này đã làm trong suốt 72 năm kể từ khi giành chính quyền. Trong những năm này, Trung Cộng đã không ngừng đấu tranh. Nó đấu tranh chống lại các địa chủ Trung Quốc, tiếp theo đó là các nhà tư bản cùng các nhà trí thức. Nó cũng chiến đấu với các đảng viên của chính mình, những người được gọi là “những kẻ dẫn đường cho tư bản” trong đảng có xu hướng theo chủ nghĩa tư bản. Nó đã đấu tranh với chủ nghĩa xét lại của Liên Xô và sau đó là với chủ nghĩa đế quốc Hoa Kỳ. Trung Cộng đã đấu tranh suốt cho đến ngày nay.
Việc tiêu diệt chủ nghĩa tư bản ở Hồng Kông và Đài Loan và gây chiến với các nước tư bản như Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ, Úc, Anh và Canada cũng nằm trong gien của Trung Cộng.
Kết quả cuối cùng của chính sách ngoại giao chiến lang của Trung Cộng sẽ chỉ gây ra sự phẫn nộ mạnh mẽ từ các quốc gia trên thế giới, và cuối cùng đẩy nhanh nỗ lực chung của tất cả các quốc gia trên thế giới để bao vây Trung Cộng.
Ông Vương Hữu Quần (Wang Youqun) đã tốt nghiệp với bằng Tiến sĩ luật từ Đại học Nhân dân Trung Quốc. Ông từng là người viết bài cho ông Úy Kiện Hành (Wei Jianxing) (1931–2015), Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị Trung Cộng từ năm 1997 đến năm 2002.
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Do Vương Hữu Quần thực hiện
Yến Nhi biên dịch.
Xem thêm: