Sau khi mất vợ và con trai trong một tai nạn định mệnh, người chồng cầu xin Chúa tha thứ, nhận được khải tượng
Đó là một kỳ nghỉ gia đình, và nhà Olsen mới vừa ăn mừng Lễ Phục Sinh. Khi ông Jeff Olsen đang lái xe về nhà ở Bountiful, tiểu bang Utah, sau chuyến thăm họ hàng; vợ ông là cô Tamara ngủ ở ghế lái phụ, vẫn đang nắm lấy tay ông, cậu con trai Griffin 14 tháng tuổi ngủ trên ghế an toàn cho trẻ em, và cậu con trai 7 tuổi Spencer đang thức ở ghế sau và chơi đồ chơi.
Ông Olsen bỗng cảm thấy mắt mình nặng trĩu, và ông chớp chớp mắt. Trong phút chốc, cuộc sống của ông đảo lộn: chiếc xe lộn vòng, sỏi bay tứ tung khi cả xe lật nhào, ông nghe thấy tiếng con trai lớn Spencer khóc thét lên, ông cảm thấy đau đớn khủng khiếp, và sau đó ông ngất đi.
Trong vụ tai nạn đó, ông Olsen đã mất đi tình yêu của đời mình và con trai bé bỏng Griffin chỉ trong phút chốc, ông cũng mất đi một phần các chức năng cơ thể của mình. Cơ thể ông đau đớn tột cùng khi ông chịu nhiều vết thương đe dọa đến tính mạng. Chấn thương này cần ít nhất 18 cuộc phẫu thuật và chân trái của ông phải bị cắt cụt.
Nhưng chính những gì ông thấy và nghe trong thời khắc cận tử đã tiếp thêm sức mạnh để ông không chỉ sống tiếp, mà còn biết đón nhận niềm vui một lần nữa, ông Olsen chia sẻ.
“Trước khi vụ tai nạn xảy ra, tôi vốn là một người có đức tin,” ông Olsen cho biết trong một cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình NTD cho chương trình “Mysteries of Life.” (Những bí ẩn của cuộc sống)
“Trải nghiệm này đã lật đổ và thay đổi hoàn toàn mọi thứ từ trên xuống dưới và từ trong ra ngoài, mở ra một cuộc sống theo cách tốt đẹp.”
Lời tạm biệt cuối cùng
Nghĩ lại, ông Olsen bày tỏ rằng có nhiều chi tiết đáng chú ý đan xen trong buổi sáng hôm ấy. Đó là ngày thứ Hai sau Lễ Phục Sinh, và “tôi sẽ không bao giờ quên một số điều đã xảy ra trong buổi sáng đó,” ông nói.
Gia đình ông đã đến thăm cha mẹ của cô Tamara, và sau những cái ôm cùng lời tạm biệt và đưa mọi người vào trong xe, cô Tamara ngăn ông Olsen đi ngay, mà chạy lại chào tạm biệt cha mẹ cô một lần nữa, và “không chỉ ôm cả hai, mà cô còn hôn họ.”
“Và tôi nhận thấy điều đó, tôi đã quan sát cô ôm và hôn họ và sau đó cô quay lại với nụ cười thật rạng rỡ trên khuôn mặt,” ông nói. “Khi suy xét lại, tôi thấy điều đó thật quan trọng và sâu sắc đến thế nào.”
Sau đó ở đường cao tốc, trong một khoảnh khắc khi ông Olsen liếc nhìn vào gương chiếu hậu, ông thấy đứa con bé bỏng mới biết đi của mình đã chìm vào giấc ngủ. “Giống như là thời gian dừng lại — tôi chú ý nhiều chi tiết,” ông nói. “Tôi đã nghĩ trong đầu ‘Chà chúng tôi được thông báo rằng chúng tôi không thể có thêm con nữa, và rồi thì thằng bé đã ở đây, cậu bé kỳ diệu của chúng tôi.’”
“Sau đó tôi nghe thấy bé Spencer, đứa con trai 7 tuổi đang chơi, bé có những mẫu nhân vật hành động nhỏ phía sau ghế lái nơi tôi ngồi,” ông nói. “Và tôi nghĩ, chà tôi thật may mắn, tôi được ban nhiều phước lành.”
Khoảng một giờ sau đó, ông Olsen mất kiểm soát chiếc xe, đánh lái quá đà, và đã bất tỉnh. Ông không nhớ, nhưng bản báo cáo tai nạn cho thấy chiếc xe hẳn đã lăn sáu hay tám vòng.
Khoảnh khắc tiếp theo mà ông có ý thức là khi nghe thấy tiếng con trai mình khóc, và ông hoàn toàn tỉnh táo nghĩ rằng mình phải đến bên cậu bé, nhưng rồi nhận ra rằng ông không thể cử động được.
Ông biết mình đang rất đau, nhưng không nhận thức được những chấn thương của bản thân. “Tôi không hay biết rằng cả hai chân của mình đã bị dập nát. Trên thực tế, chân trái của tôi cuối cùng đã bị cắt cụt đến trên đầu gối. Tôi bị thương ở lưng, ở lồng ngực, phổi của tôi bị xẹp, cánh tay phải gần như bị đứt lìa hoàn toàn. Và dây an toàn đã cắt xuyên qua và làm rách mọi thứ bên trong cơ thể. Tôi không nhận thức được điều đó, khi nội tiết tố căng thẳng adrenaline dâng lên cùng tiếng kêu khóc của con tôi,” ông nói. “Và thực tế tàn khốc ập tới là khi không một ai khác kêu khóc nữa.”
“Đó là tình cảnh tồi tệ nhất mà tôi cho rằng một người đàn ông có thể gặp phải,” ông nói. “Tôi là người lái xe. Ý tôi là, cảm giác tội lỗi, hối hận, ăn năn. Tôi cứ mãi suy nghĩ, ‘Tôi không thể quay lại ba giây đó sao? Tôi không thể quay ngược thời gian trở lại sao?’”
“Và đó là khoảnh khắc đen tối nhất, mịt mờ nhất. Rồi tôi nhớ lại mình đã cố gắng nói chuyện với con trai lớn Spencer và cậu bé đang khóc. Và tôi đã có thể chia sẻ với con, và con tôi thực sự nhớ khoảnh khắc này. Tôi nói ‘Con trai à, mọi chuyện sẽ ổn thôi,’” ông Olsen kể.
Đó là một lời nói dối. Không có gì là ổn cả.
“Và rồi ánh sáng chợt đến, là thứ ánh sáng hữu hình chiếu rọi lên tôi và đánh thức tôi,” ông Olsen nói. Ánh sáng bao trùm và an ủi ông, và ông cảm thấy mình bay vượt lên trên hiện trường vụ tai nạn. Ông có thể thở. Và rồi cô Tamara ở đó, trong thứ ánh sáng dễ chịu đó.
“Và cô vẫn ổn — xinh đẹp, lộng lẫy, rạng rỡ,” ông Olsen nói.
“Cô ấy nói chuyện với tôi và bảo, ‘Jeff, anh không thể ở đây, anh không thể ở đây. Anh phải quay lại thôi,’” ông Olsen kể. Ông nhớ mình thực sự đã có một cuộc trò chuyện và đưa ra lựa chọn về những gì mình nên làm. “Nếu tôi ở bên cô ấy, Spencer sẽ mồ côi.”
“Chúng ta không biết những suy nghĩ của mình mạnh đến mức nào, bởi vì ngay khi tôi chọn quay trở lại, đột nhiên tôi thấy bản thân đang được đưa tới bệnh viện, một trung tâm chấn thương cấp độ một đông đúc,” ông nói.
Ông Olsen sau đó nhận ra rằng đội cứu thương đã đến hiện trường. Con trai của ông được đưa ra khỏi vụ tai nạn, cậu bé nghĩ rằng mọi người đã tử vong, và ông Olsen đã được đưa đến trung tâm chấn thương gần nhất bằng phi cơ. Trong khi đó, ông trải nghiệm thấy mình đang ở trong một vầng ánh sáng, nói những lời chia tay bịn rịn nhất, trước khi nhận ra thân thể của mình tại phòng cấp cứu.
Trở lại với thân xác
“Cứ như thể tôi có nhận thức ở mức 360 độ [gồm quá khứ, hiện tại và tương lai] những việc đang diễn ra xung quanh mình, và dường như những người tôi bắt gặp, từng người một, tôi đều biết họ một cách tường tận,” ông kể. “Tôi hiểu những thứ họ yêu mến, những động lực, những nỗ lực, niềm vui của họ. Tôi cảm nhận nội tâm của họ như thể tôi và họ được kết nối.”
Một y tá mà ông chưa từng gặp trước đây đi ngang qua ông, và ngay lập tức ông biết cô ấy đã phải chịu đựng sự ngược đãi khi còn nhỏ và cô lựa chọn theo đuổi nghề nghiệp chữa lành. Ông nói ông cảm thấy sự tương thông với tất cả những người mà ông tình cờ gặp gỡ — cho đến khi cuối cùng gặp một người đàn ông trên băng ca mà ông không cảm nhận được gì.
“Đó là khi tôi bước tới để nhìn kỹ hơn và nhận ra, ôi Chúa ơi đó là tôi — hay chính là cơ thể của tôi,” ông nói.
Ông Olsen nghĩ rằng mình ắt hẳn đã chết, nhưng lại cảm giác thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Tuy nhiên khi tôi nhìn lại chính mình, tôi biết mình đã thỏa hiệp. Tôi đã hứa với vợ sẽ trở lại và nuôi nấng con trai của chúng tôi, và tôi biết mình phải quay trở lại thân thể này,” ông nói.
Ngay khoảnh khắc ông Olsen có suy nghĩ đó, ông đã ngay lập tức ở trong thân thể của mình. Nhưng cùng với sự trở về là tất cả những đau đớn, xót xa, tổn thương, và tiếc nuối.
“Đó là một trải nghiệm rất nặng nề,” ông nói. Xung quanh ông Olsen là thiết bị y tế điều trị các vết thương nghiêm trọng của ông, và hai tay ông được cột chặt lại để không vô tình chạm vào đâu.
“Tôi đã ở bệnh viện trong năm tháng,” ông nói. Ông đã ra vào khu chăm sóc đặc biệt ICU vì liên tục nôn ra những cục máu đông nằm trong phổi, ông bị nhiễm trùng tồi tệ buộc ông phải được phẫu thuật bụng một lần nữa. Trong lúc ông đau buồn suy sụp, gia đình đã ở bên trợ giúp ông, và gần cuối thời gian nằm viện, ông đã có một giấc ngủ thiếp đi.
Cảm giác tội lỗi nặng nề đến mức ông Olsen cảm thấy như mình không có một giấc ngủ thực sự trong suốt thời gian đó. Bỗng nhiên sự bình an hiện diện, và ông lại cảm thấy ánh sáng an ủi kia. Điều đó vực ông khỏi giường bệnh, và rồi để ông ở “nơi mỹ hảo nhất, kỳ diệu nhất.”
“Tôi đã nghe người ta dùng những từ như thiên đàng, hoặc thế giới bên kia, hoặc thế giới tâm linh. Mà từ duy nhất mô tả gần với điều tôi đang trải qua là tôi đã trở về nhà,” ông nói. “Tôi hoàn toàn nguyên vẹn, và chân không bị đứt lìa, tôi còn cả hai cẳng chân và bàn chân và không đau chút nào. Và tôi bắt đầu chạy.”
“Tôi không thể nhấn mạnh rằng đó là một trải nghiệm thể xác — tôi tin điều đã xảy ra là linh hồn của tôi đã thoát khỏi cơ thể nhưng đó là một trải nghiệm chân thật. Tôi có thể cảm nhận được năng lượng của mặt đất dưới chân mình, tôi có thể cảm nhận sự linh mẫn của các tế bào nơi bắp chân và phần đùi của mình. Tôi đã vui mừng chạy nhảy với suy nghĩ ‘Tôi về nhà, tôi về nhà,’ và sau đó ý thức tư duy đến với tôi rằng tôi đến đây không phải để ở lại,” ông nói.
Điều ở cuối con đường
Một hành lang xuất hiện và ông Olsen nhận thức rằng mình phải đi vào đó. Ở cuối hành lang có một cái cũi. Ông di chuyển nhanh đến chỗ đó và nhìn thấy bé Griffin 14 tháng tuổi đang ngủ, trông cậu yên bình và kháu khỉnh như lần cuối ông nhìn cậu bé qua gương chiếu hậu.
Khi bế con lên, ông có thể cảm nhận được hơi ấm và trọng lượng của con trai mình. “Tôi ôm đứa con trai bé bỏng và tôi bắt đầu rơi lệ. Tôi thậm chí còn cúi xuống và ngửi tóc con. Tôi không biết bạn đã bao giờ ngửi thấy mùi tóc của một người thân yêu chưa nhưng tôi đã làm vậy, đây là con trai tôi, và tôi bắt đầu khóc,” ông nói. Ông có thể cảm thấy hơi thở của Griffin, và vui mừng khi biết rằng cậu bé vẫn ổn.
“Và lúc đó có một sự hiển linh xuất hiện từ phía sau tôi. Sự hiện thân này ấm áp, bao la, thông tuệ, mạnh mẽ. Và tôi bắt đầu sợ hãi.”
Vì được nuôi dạy “theo Thiên Chúa giáo truyền thống, nên tôi cảm thấy đó là Chúa và tôi đang ngập trong phiền muộn. Con trai bé bỏng của tôi ở đây do tôi mất kiểm soát và gây ra tai nạn xe hơi. Đường đời của con bị cắt ngắn lại do tôi đã lạc tay lái. Cảm giác tội lỗi bùng lên và sự hiển linh này ngày càng đến gần hơn, và khi đến rất gần với tôi, thì tôi òa khóc, ôm con mình, tôi đã nghĩ, ‘Con hy vọng con có thể được tha thứ,’” ông Olsen nói.
“Tín tức đầu tiên là ‘không có gì để tha thứ. Mọi thứ đều theo trật tự thiêng liêng.’ Và tôi nghĩ, sao có thể như vậy được?” ông nói. “Và cuộc đời của tôi được tái hiện. Tôi nhìn thấy mọi thứ trong đời mình, tôi nhìn thấy cuộc ly hôn của cha mẹ tôi, tôi nhìn thấy những bất an hình thành trong tôi, tôi thấy tôi đã cố gắng vượt qua hoặc che giấu những điều đó, đối với tôi đó là thể thao và điền kinh, và nếu tôi tập luyện đủ tốt thì tôi ổn. Nhưng vẫn có sự bất an trong cậu bé đó, và tôi đã nhìn thấy sự bất an hiện hữu trong sự ngây thơ đó.”
“Tôi đã nhìn thấy mọi thứ và tôi nghĩ, ‘Ồ, đó là một lỗi lầm, con không cố ý làm điều đó’ và đấng mỹ diệu, thiêng liêng này, hãy gọi là Chúa nếu bạn muốn, đã nâng đỡ tôi và nói ‘không có lỗi lầm nào. Con đã học được điều gì?” ông kể. “Tôi được hỏi liên tục, con đã học được điều gì từ việc này? Và bỗng nhiên tôi ngộ ra tại sao phải xem xét lại những chuyện này.”
Ông cảm thấy Chúa khải thị cho ông “Con cũng quý giá đối với Đức Chúa như đứa bé mà con đang bế trên tay,” ông nói. Và lời nói đó quá đỗi mạnh mẽ đối với tôi. Tôi đã ở đây, đang ôm ghì đứa con của mình, mà cháu đối với tôi là hoàn hảo và thiêng liêng, thánh thiện, trân quý và đáng yêu. Nhưng giờ đây, Đức Chúa đang dạy cho tôi, và rằng không chỉ là mình tôi, đây là một trải nghiệm rất riêng tư, rằng mọi linh hồn đều quý giá, đều đáng được yêu thương, đều được kết nối với Đức Chúa.”
Ông nhớ lại trải nghiệm của mình khi lơ lửng trong bệnh viện, cảm nhận sự kết nối và yêu thương với mọi người, và nhận ra rằng đó là cách Chúa nhìn thấu mọi sinh mệnh, rõ ràng minh xác.
“Tôi chỉ được Đức Chúa hỏi một câu duy nhất trong suốt khoảnh khắc thần thánh đó, và câu hỏi là, “Con đã học được cách yêu thương đến mức độ nào?’ Điều này đã thay đổi tôi mãi mãi,” ông Olsen nói.
“Tôi đã được trao cho một lựa chọn. Một lần nữa, tôi nhận ra lựa chọn có sức mạnh như thế nào. Chúa đã truyền đạt với tôi rằng, bạn có thể oán giận Chúa cả đời và cảm thấy như: Chà, lẽ ra một sức mạnh thiêng liêng nên không cho phép vụ tai nạn xảy ra. Tôi được ai đó bảo rằng tôi có thể dằn vặt bản thân mình cả cuộc đời. Tôi có thể cảm thấy tội lỗi về điều đó. Và điều đó sẽ phá hủy tôi,” ông nói.
Ông đã được ban cho một lựa chọn khác.
“Tôi đang ở đây bế con mình, và Chúa truyền dạy cho tôi, Ta muốn con thực thi ý nguyện của con,” ông Olsen nói: “Xét đến những điều tôi đã được dạy dỗ, thì không, không, không phải, chính là ý nguyện của Ngài được thực hiện! Ý tôi là, tôi đã ở đây, hoài nghi về Đức Chúa và tôi nói tôi rằng tôi nghĩ ý muốn của Ngài sẽ được thực hiện, và Ngài đã dạy tôi ‘ước muốn của con là ý nguyện của ta, đó là cách chúng ta yêu con đến nhường nào.’”
“Ngài nói, có lẽ con có thể trao con trai của con cho ta. Có lẽ con có thể trao bé và tin tưởng và nhận ra rằng đó là tất cả tình yêu. Và trong tất cả sự yên bình và vẻ mỹ diệu cùng tất cả ánh sáng thiêng liêng đó, tôi đã có thể khẽ hôn đứa con trai nhỏ của mình, và tôi — tôi đã trao gửi con cho Ngài,” ông kể.
Rồi đột nhiên ông Olsen vụt quay lại giường bệnh, trở lại trong thân thể đã chịu nhiều đau đớn với 18 cuộc phẫu thuật, nhưng [lần này] quan niệm sống của ông đã thay đổi hoàn toàn. Thay vì cảm thấy bị ngăn cách khỏi con trai mình, ông đã chọn làm theo ý nguyện của mình và trao con trai cho Chúa.
“Trải nghiệm đó quá mãnh liệt đến mức đã thay đổi tôi vĩnh viễn,” ông Olsen nói.
Chuyện ấy đã xảy ra vào tháng Ba, năm nay đánh dấu năm thứ 26 kể từ sự kiện đó. Câu hỏi mà Chúa đã hỏi ông Olsen giờ đây là một câu hỏi mà ông thường xuyên tự vấn bản thân mình, như một người bạn đồng hành trong quá trình trưởng thành của ông. Đó là về việc yêu thương những người xung quanh, là sự trân trọng bản thân như một đứa con của Chúa.
“Tôi trở về từ việc nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình với mong muốn yêu thương nhiều hơn, muốn bằng cách nào đó được ở tại cõi này, dù chỉ là một lạp tử nhỏ nhoi, lan tỏa tình yêu vô điều kiện mà tôi đã trải nghiệm trong vòng tay của Chúa,” ông nói.
Cuộc sống mở ra một cách tươi đẹp kể từ đó, ông Olsen chia sẻ. Ông đã lo lắng về quá trình hồi phục của mình sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, và nhìn thấy tinh thần quả cảm của những người anh em đã giúp đỡ ông, khi ông ở cùng em trai, ông học cách sử dụng xe lăn sau đó là chân tay giả, và dạy dỗ cậu con trai Spencer. Ông thậm chí còn yêu một lần nữa, và với bà Tanya vợ mình, ông đã nuôi dạy thêm hai đứa con trai. Ông đã chia sẻ những câu chuyện của mình trong cuốn hồi ký “Knowing.” Cuốn sách này đã trở thành ấn phẩm bán chạy nhất trên toàn thế giới.
“Một trong những điều khó khăn nhất khi kể câu chuyện này là việc lựa chọn ngôn từ. Dẫu cho thế, tình yêu đối với tôi là buông bỏ những kỳ vọng, buông bỏ những điều kiện, và hướng đến một tình yêu thuần khiết, vô điều kiện, yêu thương vô điều kiện, và yêu thương bản thân mình. Nếu tôi có thể yêu chính mình thì tình yêu đó mới lan tỏa,” ông nói.
“Tôi không biết liệu một người có cần trải nghiệm cận tử để kết nối với tình yêu thiêng liêng và năng lượng thiêng liêng, để đưa tay ra và giúp đỡ người khác, trở nên thiện lương và giàu lòng trắc ẩn, là một người tràn đầy tình yêu thương hay không,” ông nói. “Đó là điều tôi học được.”