Sắc thái học và văn hóa tu luyện (1)
Trong giới mỹ thuật thường xuyên có thể nghe được một câu nói như thế này: Nghệ thuật là một loại tu luyện.
Các nhà nghệ thuật phần lớn quen thuộc với việc đem cảm ngộ về nhân sinh và diễn biến tâm hồn của mình đưa vào trong tác phẩm, xem sáng tác nghệ thuật như một loại phát tiết tình cảm, dùng cái này để diễn tả tâm cảnh của họ. Bất quá, rất nhiều người làm nghệ thuật cho rằng, họ nói tới tu luyện chỉ là một loại ví von hoặc miêu tả trên mặt từ ngữ, không có quan hệ nhiều đối với việc tu luyện trong ý nghĩa truyền thống. Nhưng trên thực tế, nếu như truy tìm căn nguyên ở nghệ thuật truyền thống, liền có thể phát hiện mối quan hệ giữa mỹ thuật và một số phương pháp tu luyện với lý luận tông giáo vô cùng chặt chẽ. Những quan hệ này cũng không giới hạn ở đề tài nghệ thuật và công dụng tác phẩm, mà bao quát ở nhiều cấp độ, thậm chí cùng với màu sắc, kĩ thuật vẽ trong hội họa đều là tương quan như cùng một nhịp thở.
Trong Truyền thống sắc thái ảo diệu, người viết đã giới thiệu sơ lược một vài màu sắc truyền thống, ví như màu hoàng kim nhà Phật, màu tím của Đạo gia .v.v. Những ví dụ này trực tiếp phô bày giữa màu sắc truyền thống và văn hóa tu luyện có mối liên hệ chặt chẽ. Mà văn hóa tu luyện lại thể hiện như thế nào trong lý luận mỹ thuật và thực tiễn cụ thể? Hôm nay, chúng ta liền từ góc độ khác để nói sự huyền bí phía sau chúng.
Góc nhìn màu vẽ
Văn hóa truyền thống Trung Quốc thuộc về văn hóa thần truyền, bác đại tinh thâm, mà mỹ thuật là bộ phận cấu thành trọng yếu trong văn hóa thần truyền, có được nội hàm uyên bác giống như thế. Hội họa thời cổ đại Trung Quốc cũng gọi là “đan thanh” (màu vẽ), danh xưng này kỳ thật không đơn giản giống như mọi người nhìn thấy ở bề ngoài. Những người khác nhau đối với cái này có lý giải khác nhau, trong cấp độ khác nhau cũng tồn tại cảm ngộ khác nhau. Trong văn hóa truyền thống, đối với bản thân việc nhận biết sự vật là một việc rối rắm, kết cấu thời không lập thể, cho nên cũng ẩn chứa cơ chế tầng tầng.
Chúng ta trước tiên đơn giản nói một chút về nhận thức thông thường trong lĩnh vực mỹ thuật thế gian. Một mực cho rằng, màu vẽ nguyên chỉ thuốc màu từ hai loại khoáng vật chất “đan” và “thanh”. Dùng cách nói thông thường mà nói, đan là màu đỏ thắm (Một loại hơi nghiêng về màu vàng, màu đỏ thắm tương đối nhu hòa), thanh là chỉ một loại màu lam (Căn cứ công nghệ chế tạo khác biệt, màu sắc thể hiện sẽ có chút khác nhau), các độc giả không theo mỹ thuật chuyên nghiệp có thể hiểu đơn giản hai loại màu đỏ và màu lam. Hội họa thời cổ đại Trung Quốc thường dùng hai loại màu sắc này, bởi vậy màu vẽ liền trở thành danh xưng thay thế cho nghệ thuật hội họa.
Kỳ thật, người hiểu một chút mỹ thuật truyền thống đều biết, hội họa thời cổ đại Trung Quốc thường dùng cũng không phải chỉ có hai loại màu này, mà là thói quen áp dụng “ngũ phương chính sắc”, tức Ngũ Hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đối ứng năm màu trắng, lam, đen, đỏ, vàng (Nội dung cụ thể mời xem rõ một bài Truyền thống sắc thái ảo diệu nói lúc trước), đồng thời nhiều lúc lấy đen trắng làm màu sắc chủ đạo, cũng chính là vận dụng nghiên cứu màu mực. Bởi vậy, vài người cho rằng cách gọi màu vẽ khả năng càng thiên về bản thân màu sắc: Từ độ ấm lạnh của màu so sánh góc độ mà xem, đỏ làm sắc màu ấm, lam làm sắc màu lạnh.
Sắc thái học hiện đại và quang học nghiên cứu thiết lập khái niệm của ba nguyên sắc. Nếu như đem ánh sáng ba màu đỏ (Red), lục (Green), lam (Blue) so sánh tỉ lệ khác biệt thêm bớt qua lại, đối với mắt người mà nói, có thể hình thành lượng lớn các loại tần suất ánh sáng mắt thường nhìn thấy được, tương đương với bẻ gãy hoặc trộn lẫn sản sinh ra ánh sáng màu sắc phong phú, cũng chính là “mô hình màu sắc RGB” mà lĩnh vực chuyên nghiệp thường nói. Dưới bối cảnh này, ánh sáng ba màu đỏ, lục, lam được mọi người định nghĩa là ba nguyên sắc.
Trong quang phổ của ánh sáng tự nhiên, ánh sáng màu lục là ở giữa màu đỏ và màu lam; So sánh như sau, khoảng cách quang phổ của màu đỏ và màu lam càng xa. Bởi vậy, từ góc độ sắc thái học mà giảng, màu sắc thiên về đỏ thuộc hệ thống màu sắc ấm, mà màu sắc thiên về lam thuộc hệ thống màu sắc lạnh. Dạng này, hai màu đỏ, lam là khái niệm màu sắc có thể khái quát chỉnh thể rất tốt.
Y học hiện đại trước mắt hiểu rõ được, trong mắt người có mấy loại tế bào nhỏ hình chóp có thể giúp con người nhận biết được màu sắc, phân biệt được ánh sáng hưởng ứng lớn nhất giữa màu vàng và màu lục, màu lục và màu tím. Bởi vậy, cần thiết phải chú ý chính là, mô hình RGB chỉ là nhân loại giai đoạn hiện nay dùng để biểu hiện một phương thức tiện lợi trong nhận biết màu sắc. Trên thực tế, nó đã không ăn khớp giữa tế bào nhỏ hình cầu mà mắt người nhìn thấy được với trị số cực đại về mẫn cảm màu sắc, cũng không phải là phép tắc quang sắc của màu sắc chân thực trong giới tự nhiên, mà là xây dựng một thứ do con người chế định trong cơ sở kĩ thuật của nhận loại hiện hữu.
Trong mỹ thuật, sắc liệu và quang sắc của ba nguyên sắc đã nói ở trên là hai việc khác nhau, nhưng đạo lý là giống nhau, việc chế định chúng đều mang tính hạn chế trong kĩ thuật và tính chủ quan của trình độ tương đương. Vài thập niên trước còn bị giới mỹ thuật đặt định khuôn mẫu lý luận sắc liệu của ba nguyên sắc “đỏ, vàng, lam”, trong sách giáo khoa mỹ thuật hôm nay đã thay đổi hệ thống “thanh (xanh), hồng nhạt, vàng”. (Chú thích: thanh ở đây là thanh trong khái niệm hiện đại, với thanh trong màu vẽ thời cổ đại không phải cùng một loại màu sắc.) Bởi vì từ trên lý luận mà giảng, cái gọi là nguyên sắc, là cái không thể thông qua màu sắc khác, trộn lẫn với nhau mà điều phối ra. Nhưng mọi người phát hiện, màu hồng nhạt cùng màu vàng sau khi trộn lẫn có thể được màu đỏ bản cũ, màu xanh cùng hồng nhạt trộn lẫn có thể thành màu lam; các màu đỏ, vàng, lam tương phản lại điều chế không được màu đỏ và xanh. Bởi vậy, hai màu đỏ, lam trước kia liền từ hàng nguyên sắc trở thành màu phối hợp.
Nhưng, sự xuất hiện của ba nguyên sắc bản mới làm cho lý luận màu sắc mà nhiều người dựa dẫm trong nhiều năm qua gần như sụp đổ, sau khi hệ thống lý luận các loại màu sắc phối hợp, màu sắc khôi phục, màu sắc bổ sung thay vào màu vốn có xuất hiện lại không có cách nào tự bào chữa. Trong lĩnh vực sắc liệu, màu đỏ và màu xanh, quan hệ loại màu bổ sung mới này rõ ràng không phù hợp cơ năng thị giác, màu lam và màu vàng trở thành màu sắc bổ sung có thể điều chế ra màu lục…… Có thể thấy, hệ thống hai bộ ba nguyên sắc cũ và mới dù mỗi bên mỗi vẻ, nhưng lại đều tồn tại không ít vấn đề. Những người ủng hộ hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng, giải thích rối rắm. Bởi vậy, nhóm những người chuyên nghiệp lúc vận dụng những quy tắc này, cần minh bạch khái niệm các loại “ba nguyên sắc” dạy trong trường học chỉ là quy tắc do một vài người định nghĩa ra, tuyệt không phải chân lý.
Nếu như nói tỉ mỉ, hiện tại những tình huống này có thể nói rối loạn như mớ bòng bong. Bởi vì tùy theo sự phát triển của lịch sử, văn hóa cũng giống khoa học kỹ thuật bây giờ, lĩnh vực phân nhánh càng ngày càng nhiều, tri thức các loại rắc rối phức tạp mà không nhất định chính xác, càng phân chia càng nhỏ hẹp; Con đường lý luận nhìn tựa như kéo dài theo hướng tỉ mỉ, kỳ thật cũng mang ý nghĩa đường càng chạy càng hẹp, thậm chí chạy tới chỗ nhỏ nhặt không đáng để đi. Người viết nhìn ra, đối với nghiên cứu văn hóa, nghệ thuật, cùng với việc tiến vào trải gió tắm mưa trong núi sách biển vở, là bỏ gốc lấy ngọn, không bằng tuân theo cái ngộ thông thái tự nhiên của bản tính thông tuệ, từ chỗ lớn mà xem xét, ngược dòng tìm hiểu cái đẹp ban sơ của nghệ thuật, trở lại chỗ chân thực nguyên gốc, đem con đường nghệ thuật trở về với truyền thống.
Vừa rồi nói tới màu lam và màu đỏ trong mỹ thuật là đại biểu cho màu sắc lạnh và ấm, như vậy trong văn hóa truyền thống, chúng ắt đã thể hiện khái niệm âm dương. Âm dương là bộ phận cấu thành quan trọng trong học thuyết Thái Cực của Đạo gia, một mực cho rằng, nếu như Thái Cực Đồ là do hai màu đỏ, lam cấu thành từ chỗ Âm Dương, vậy thì màu đỏ đại biểu dương, màu lam đại biểu âm. Đương nhiên, đây chỉ là nhận biết ở tầng thứ nhất định, bởi vì đạo lý ở các tầng thứ khác biệt là không giống nhau, cho nên cũng cho rằng màu lam đại biểu dương, màu đỏ đại biểu âm, mà chỉnh thể hình thức thì thể hiện lý giải và khái quát của đại đạo đối với vũ trụ. Giới tu luyện đem Thái Cực Đồ do hai loại màu sắc tạo thành, quy về Thái Cực tiên thiên đại đạo, bởi vậy một mực cùng với màu sắc Thái Cực Đồ của Đạo gia có chỗ khác biệt.
Từ góc độ này mà nhìn, màu vẽ đại biểu cho ấm lạnh, ấm lạnh thể hiện âm dương, âm dương khái quát vũ trụ. Tích tiểu thành đại, sự bác đại tinh thâm của văn hóa truyền thống có thể thấy được một phần.
Nói đến vũ trụ, bởi vì chịu ảnh hưởng của tư liệu hình ảnh ở truyền hình, điện ảnh do truyền thông hiện đại truyền bá, trong ấn tượng mọi người, các ngôi sao óng ánh, mênh mông rộng lớn, vũ trụ bao la vô ngần kỳ thật chỉ là khái niệm “vũ”, hơn nữa còn chỉ là một điểm nhỏ trong lớp vỏ của “vũ”, bởi vì thứ mà mắt người có khả năng nhìn thấy được thực sự quá ít rồi. Thời cổ đại Trung Quốc đối với việc nhận biết vũ trụ là “trên dưới tứ phương gọi là vũ, từ cổ chí kim gọi là trụ”, cũng là nói, cổ nhân cho rằng vũ trụ không chỉ là không gian, còn có khái niệm thời gian.
Thời gian thể hiện tại văn minh nhân loại chính là lịch sử, sử sách Trung Quốc cổ đại giảng cứu lấy sách đỏ ghi chép công lao, lấy sách xanh ghi chép việc, cho nên lấy màu vẽ mà nói cũng là một loại ví von, bởi vì hai loại màu sắc đều là thuốc màu vật chất, không dễ mất đi, vì vậy ví von ghi chép đủ để được lâu dài, từ đầu đến cuối không đổi.
Từ một ý nghĩa nào đó mà giảng, văn hóa truyền thống kì thực là một loại tu luyện văn hóa. Bản thân “đan” trong màu vẽ là danh từ trong tu luyện văn hóa, mà giới tu luyện còn dùng từ gọi là “lô hỏa thuần thanh”. Từ này cũng có nguồn gốc từ tu luyện đan đạo thời cổ đại, lô chỉ lò luyện đan, luyện đan cần đủ nhiệt độ cao, tương truyền lúc lửa trong lò đan biến thành màu lam, mới có thể thành công luyện ra được đan tốt. Giới tu luyện cũng dùng luyện thép để hình dung tu luyện, đạo lý tương tự như vậy. Dưới điều kiện thời cổ đại, muốn để lửa trong lò đạt tới chỗ thuần thanh, cần đạt được chân truyền, nắm giữ bí pháp, đồng thời tự thân cố gắng tu luyện, cũng không phải tùy tiện liền có thể làm được.
Đương nhiên, trong này giảng ngọn lửa thành màu lam và khí hóa lỏng, ngọn nến .v.v. trong ngọn lửa bởi vì phản ứng hóa học mà sinh ra lửa màu lam hoàn toàn không phải một chuyện. Bởi vì tu luyện vốn chính là năng lượng vũ trụ ở nơi con người này thể hiện ra, nếu như nói có cái gì thích hợp lấy ra làm tương tự, trong vũ trụ quang sắc của hằng tinh cùng màu lửa lò mới là xuất từ cùng một nguyên lý.
Trước mắt lý luận vật lý học cho rằng, tần suất ánh sáng càng cao, năng lượng càng lớn. Mà ánh sáng màu sắc khác nhau thì tần suất có chỗ khác biệt, ánh sáng bảy màu mọi người thường nói đến trong quang phổ học hiện đại, số liệu tần suất đại khái như sau:
- Màu tím: 668–789THz
- Màu lam: 630–668THz
- Màu xanh: 606–630THz
- Màu lục: 526–606THz
- Màu vàng: 508–526THz
- Màu cam: 484–508THz
- Màu đỏ: 400–484THz
Thông qua những số liệu này có thể biết được, năng lượng ánh sáng màu đỏ thấp nhất, sau đó từng cấp lên cao, năng lượng ánh sáng màu tím mạnh nhất. Bởi vì khác biệt giữa các tầng thứ cũng tồn tại một loại quan hệ đối ứng, cho nên đối ứng đến lý luận tu luyện mà nói, công ở tầng thứ khác nhau sẽ hiện ra năng lượng màu sắc khác nhau, bình thường từ thấp đến cao, dựa theo đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, dạng này theo thứ tự thuận chiều mà hiện ra (Cao hơn tạm thời không nói), mà năng lượng tầng cao so năng lượng tầng thấp càng cường đại.
Tình huống trên thiên thượng cũng tương tự như thế, bởi vậy, hằng tinh màu cam so với hằng tinh màu đỏ nhiệt độ cao hơn, nhiệt độ hằng tinh màu vàng lại so với màu cam thì cao hơn… Đạo lý này đặt ở ánh sáng màu sắc ngọn lửa cũng có chỗ thể hiện ra, ví như lúc lò sưởi vừa mới bắt đầu bốc cháy, lửa thiên về màu đỏ do nhiệt độ khá thấp; lúc lửa đạt đến độ mạnh, nhiệt độ lên cao, ngọn lửa bình thường liền biến thành màu da cam; Mà khi ngọn lửa muốn tắt, nhiệt độ lại bắt đầu giảm xuống, nhiệt năng giảm bớt, cho nên trong tro tàn, tàn lửa lấm ta lấm tấm chút ít cũng liền biến trở về màu đỏ.
Nhưng ở không gian này, lúc nhiệt độ trong lò đương lúc dần dần lên cao, mọi người kỳ thật không nhìn thấy hoàn chỉnh ngọn lửa bảy màu, có thể quan sát được sắc lửa từ thấp đến cao, phân chia làm mấy loại màu đỏ, cam, vàng, trắng, lam trắng, lam. Đối ứng với bầu trời cũng giống vậy, cho đến tận bây giờ, hằng tinh mà nhân loại có khả năng đo được cũng đều là mấy loại màu sắc này.
Loại tình huống này và quy tắc vật lý của không gian này đến đặc điểm cảm quang mà nhân loại có thể nhìn thấy có rất nhiều nhân tố tương quan, chi tiết mà nói thì cực kì rối rắm, nhưng vì để các độc giả có thể lý giải nhẹ nhàng, người viết hết thảy tận lực tránh việc bàn luận học thuật phức tạp, chỉ dùng cách nói đơn giản nhất, thông tục, dễ hiểu để biểu đạt. Chỉ sợ việc hình dung sẽ không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng có thể để cho đại đa số độc giả đều hiểu được ý tứ cơ bản.
Vừa rồi nói tới, theo sự biến hóa của nhiệt độ, màu sắc ánh sáng cũng sẽ phát sinh biến hóa. Một trong những người sáng lập cơ học lượng tử thời cận đại, nhà vật lý học trứ danh nước Đức là Planck (Max Planck, 1858─1947) cũng triển khai vào nghiên cứu điều này. Căn cứ thành quả nghiên cứu của ông, trong phổ đồ, phạm vi màu sắc mà mắt người có khả năng nhìn thấy ở trên, có thể thông qua một quỹ tích đường cong triển hiện ra trực quan, loại mà chúng ta nói màu sắc nhiệt độ khác nhau, giới học thuật gọi là “quỹ tích Planck” (Planckian locus). Nói một cách đơn giản, nếu như đem ngọn lửa lò không ngừng làm nóng lên, đầu này quỹ tích, tất cả màu sắc chỗ đường cong xẹt qua, cơ bản là trong quá trình lửa ấm lên màu sắc biến hóa sẽ hiện ra. Trước mắt, quang sắc hiển hiện ở các hằng tinh khác nhau về nhiệt độ mà nhân loại có thể đo được cũng đều ở trên quỹ tích này. Thông qua hình ảnh phía dưới, mọi người có thể hiểu rõ qua cái nhìn trực quan.
Chúng ta nhìn thấy, đường cong quỹ tích xuất phát từ phạm vi màu đỏ, từng bước xuyên qua khu vực các loại màu đỏ, cam, vàng, cuối cùng đến bộ phận màu lam. Nhưng lúc ở vùng màu lục ở giữa, màu sắc quỹ tích xuyên qua thật ra là vùng rất sáng ở chỗ quang sắc giao thoa gần nhau, cảm giác màu sắc cũng không rõ ràng. Cho nên dưới độ sáng cực cao, màu sắc con người nhìn được liền thành một sắc sáng có khuynh hướng vô sắc, mọi người xem nó như màu trắng. Bởi vậy, sau đỏ, cam, vàng, chúng ta nhìn thấy cũng không phải là màu lục.
Đương lúc đường cong đạt tới ánh sáng màu lam, tuyến quỹ tích tránh đi vào khu vực màu tím, cái này cũng đối ứng nhân loại tại không gian vũ trụ hiện hữu một mực không nhìn thấy sự thật hằng tinh màu tím, bởi vì trên chỉnh thể từ đỏ đến lam chính là toàn bộ, mà không phải đỏ lục hoặc đỏ tím. Bởi vì nguyên lý cùng loại, màu ngọn lửa trong lò luyện tại không gian này cũng là từ đỏ đến lam liền kết thúc.
Từ góc độ này mà nhìn, vô luận là ngọn lửa lò luyện hay là hằng tinh trên bầu trời, khách quan mà nói, khuynh hướng năng lượng màu đỏ càng lạnh, thì khuynh hướng năng lượng màu lam càng nóng, cho nên lúc nói tới màu đỏ và lam của Thái Cực ở phía trước, có quan điểm cho rằng màu lam biểu thị dương, mà màu đỏ thể hiện âm, cùng với nhận thức tình huống ở dưới vừa vặn tương phản.
Đối với người hiểu rõ âm dương đều biết, âm dương kỳ thật cũng không phải cố định máy móc đối ứng với sự vật cụ thể. Ví như mọi người đối với nhận thức cơ bản về âm dương là trời dương đất âm; Đồng thời nóng làm dương, lạnh làm âm. Chúng ta còn lấy hai màu đỏ, lam nêu ví dụ: bầu trời màu lam kỳ thật nhiệt độ rất thấp, cực kì rét lạnh; Mà dưới mặt đất, nhiệt độ dung nham màu đỏ lại cực cao, nóng bỏng vô cùng. Như vậy hai màu đỏ, lam ở đây cái nào thuộc âm, cái nào lại thuộc dương?
Những hiện tượng này cũng nói cho chúng ta biết, từ màu đỏ đến màu lam, chỉnh thể màu sắc ánh sáng ở trên bao quát cả màu sắc các tinh cầu có thể nhìn thấy trên bầu trời, tượng trưng cho toàn bộ vũ trụ; Trong hoàn cảnh con người trông thấy được, màu lam của bầu trời rộng lớn và màu đỏ của dung nham dưới đất đại biểu lưỡng cực trên – dưới, tượng trưng cho thiên – địa càn – khôn; Từ góc độ tu luyện mà giảng, hai màu đỏ, lam cũng khái quát được màu sắc ngọn lửa từ lúc ban đầu mới châm lửa lò luyện đến lúc công thành viên mãn, tượng trưng cho một quá trình tu luyện hoàn chỉnh.
Đương nhiên, đây đều là màu sắc đứng tại không gian tầng bề ngoài hiện hữu, thông qua con mắt thịt mà quan sát được, mà bộ phận triển hiện ra có ý nghĩa tượng trưng; Tại tầng thứ cao hơn còn có nội hàm cao thâm hơn, ở đây không dám bàn luận xằng bậy.
Mỹ thuật truyền thống phương Tây cũng thuộc về văn hóa thần truyền. Mỹ thuật phương Đông trọng về biểu đạt tư tưởng, ý cảnh, nội hàm về mặt văn hóa; Mà một đặc điểm lớn của mỹ thuật phương Tây là coi trọng kỹ pháp mỹ thuật, bởi vậy cũng chú trọng nắm giữ và phân tích tài liệu. Màu vẽ làm tài liệu mỹ thuật, không chỉ có ảnh hưởng sâu xa trong văn hóa phương Đông, từ góc độ văn hóa phương Tây mà nhìn, đương nhiên cũng có một tầng ý nghĩa khác biệt.
Chúng ta trước tiên xem màu vẽ cụ thể là cái gì. Màu vẽ thời Trung Quốc cổ đại phân biệt hai loại khoáng vật “đan sa” và “thanh hoạch”, giới mỹ thuật một mực cho rằng thành phần hai loại này chính là chu sa và lam đồng hôm nay. Nếu như tiến một bước mà nhìn, thành phần chu sa là lưu hóa thủy ngân, cũng chính là hóa chất lưu huỳnh và thủy ngân, mà lam đồng thì thuộc về muối cacbon axit.
Đọc đến đây, các bạn quen thuộc với văn hóa tu luyện phương Tây có thể sẽ nhạy bén chú ý tới ba chữ mấu chốt lưu huỳnh, thủy ngân, muối. Đúng vậy, quá khứ mọi người cũng không nhận ra quá nhiều nguyên tố hóa học hiện đại, khái niệm so với hôm nay cũng không hoàn toàn tương đồng, nhưng ba loại vật chất này trong văn hóa trước đây của văn minh công nghiệp phương Tây có ý nghĩa đặc thù, và đối ứng với ba nhân tố lớn cấu thành con người. Chúng trong triết học tự nhiên, y học truyền thống, thuật luyện kim .v.v. của lịch sử phương Tây chiếm một chỗ trong nhóm lĩnh vực văn hóa truyền thống.
Trước lúc xuất hiện khoa học hiện đại, người phương Tây phần lớn cho rằng vạn vật đều có linh tính nhất định, không ít ngành học còn cho rằng giữa vật chất và con người có tính tương thông, có chút cùng loại với tư tưởng thiên nhân hợp nhất của Trung Quốc. Dưới bối cảnh này, lưu huỳnh bởi vì có đặc tính dương ấm áp, nóng bức, được cho là đối ứng với linh hồn của người đến từ thượng giới từ bi; Thủy ngân dưới nhiệt độ bình thường hiện lên thể lỏng như nước, từ xưa trong âm dương được xem là tính âm, còn bởi vì có đặc điểm tính dẻo và bay hơi mà đối ứng với tinh thần con người; Muối vốn là một loại vật chất thô tháo, nhưng lại có thể tinh chiết, bởi vậy đối ứng với thân thể người, thông qua tu luyện mà được tịnh hóa.
Khả năng rất nhiều người không hiểu linh hồn và tinh thần khác nhau ở chỗ nào. Chúng ta trong bối cảnh văn hóa triết học tự nhiên nói mấy từ này, kỳ thật đây chỉ là một trong nhiều phương pháp phân chia để nhận biết. Mặt khác cần nói rõ là, bởi vì nơi này giảng không phải thuật luyện kim, mặc dù dính đến từ ngữ tương đồng dưới cùng một bối cảnh văn hóa, nhưng so với lý luận thuật luyện kim cũng không phải là một chuyện.
Lấy một thí dụ, những người bình thường trong đầu nghĩ cái gì là linh hồn (Anima) và tinh thần (Spiritus) cùng đồng thời có kết quả tác dụng, cho nên không cảm giác được sự khác nhau của cả hai cái. Mà một số báo cáo thể nghiệm việc sắp chết lại có thể cho thấy chúng khác biệt. Rất nhiều người sau thời gian tử vong ngắn được cứu sống đều trải qua loại trạng thái này: Bọn họ trước khi tử vong cực kì sợ hãi, thậm chí tinh thần rối loạn; Nhưng trong nháy mắt tử vong lại thể nghiệm được sự an tường, giải thoát, thậm chí có chút cảm thụ vui vẻ; Mà sau khi bọn họ được cứu sống lại khôi phục trạng thái tư duy của người bình thường, cùng với phương thức tư duy lúc tử vong hoàn toàn khác biệt. Bởi vậy, tư tưởng lúc tử vong được cho là linh hồn thuần túy, thuộc về tư tưởng bản chất, bất hủ, và thuộc tầng cao của con người; Mà ý thức con người bình thường là trạng thái phổ biến khi linh hồn và tinh thần hợp lại cùng nhau một chỗ, trong đó đã bao hàm tư duy tầng hạn hẹp cấu thành tế bào nhục thể của con người.
Ba loại nhân tố này căn cứ quan hệ đối ứng của riêng mình, từ trên lý luận có thể tự do tổ hợp, mà ba loại thống nhất ở cùng một lúc, liền tạo thành con người hoàn chỉnh, cũng chính là khái niệm nhất thể tam vị của con người, trong một số văn hóa tu luyện của quá khứ phương Tây có loại thuyết pháp này.
Từ góc độ này mà nhìn, màu vẽ là tổ hợp lưu huỳnh, thủy ngân và muối, mà lưu huỳnh, thủy ngân, muối lại đối ứng với 3 thứ trong một con người là linh hồn, tinh thần và thân thể. Nếu như có thể tiếp tục thăng hoa lên trên, nhất thể tam vị con người lại có mối quan hệ với nhất thể tam vị của sinh mệnh tại tầng thứ cao, một đường thông suốt đạt đến Thần cảnh…… Cho nên nói, văn hóa truyền thống cực kì ảo diệu, bởi vì nó vốn chính là văn hóa thần truyền, đủ để quán thông trên dưới, viên dung cùng kết cấu vũ trụ, và là con đường chân chính thông lên trời. @
(Còn tiếp)
Do Arnaud H. thực hiện
Toan Đinh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ.
Xem thêm: