Nông dân khởi kiện chính phủ liên bang về “vũng bùn” trên đất của họ
Một gia đình nông dân đang khởi kiện chính phủ liên bang về yêu cầu của chính phủ rằng gia đình họ phải duy trì nguyên vẹn một vũng bùn ở giữa nông trại của họ, bởi vì khu đất này được xem là vùng đất ngập nước được liên bang bảo vệ.
Khiếu nại pháp lý trong trường hợp này, là gia đình Foster kiện Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA), được đệ trình đầu tháng này tại Tòa án Quận tiểu bang Nam Dakota. Vụ án do Tổ chức Pháp lý Thái Bình Dương (PLF) có trụ sở tại Sacramento, California, một công ty luật công ích quốc gia đệ trình.
Vũng bùn có kích thước khoảng 0,8 mẫu Anh (3.237m2) và sâu khoảng 8 inch (20cm).
Ông Tony Francois, Luật sư cao cấp của PLF, nói với The Epoch Times rằng quyền của gia đình này “đang bị xâm phạm vì chịu sự quản lý vi mô của liên bang về cách thức họ canh tác ra sao để vẫn bảo toàn vũng bùn. Nếu thành công, vụ kiện sẽ cho phép họ tự do sử dụng bất động sản của mình theo cách tốt nhất mà họ muốn.”
Ông Francois cho rằng “Chính phủ không có quyền được quy định cách thức quý vị giải quyết vũng bùn nằm ở trong bất động sản của quý vị, nhưng bởi vì chính phủ đang cung cấp những thứ như hỗ trợ bảo hiểm cây trồng” nên chính phủ có quyền [làm vậy] đối với họ.
Ông Arlen và bà Cindy Foster, thế hệ nông dân thứ ba của Hạt Miner, Nam Dakota, lập luận rằng Điều khoản thương mại trong Hiến Pháp Hoa Kỳ không trao quyền cho Quốc hội trong việc quy định việc hút nước hay xả nước trong các khu đất nông trại riêng rẽ như là một vùng đất ngập nước. Họ cũng đồng thời phản bác các điều kiện của chính phủ trong việc phân phối phúc lợi-như bảo hiểm cây trồng liên bang-đối với những người thụ hưởng đã từ bỏ quyền hiến định của họ.
Gia đình Fosters, gồm cả con gái, con rể và sáu người cháu của họ, đang chăn nuôi gia súc, trồng ngô, đậu nành và cỏ khô trên mảnh đất mà ông của ông Arlen đã mua vào năm 1900 từ khoản vay trị giá 1,000USD.
Theo bản tóm tắt của PLF, gia đình này cũng rất tự hào vì cách thức canh tác có tính bảo tồn của họ trên nông trại, bao gồm việc canh tác không cày xới đất và duy trì những vành đai cây.
Một trong những nỗ lực bảo tồn của gia đình này đã dẫn đến một vấn đề pháp lý hiện tại.
Cha của ông Arlen đã trồng một vành đai cây ở phía nam của nông trại vào năm 1936 để ngăn xói mòn. Loạt cây này đã lớn hơn lên và tạo ra những đụn tuyết sâu vào mùa đông. Khi thời tiết ấm lên, nước từ những đụn tuyết này tan ra và đọng ở vùng trũng phía giữa nông trại trước khi thấm vào đất hoặc bốc hơi.
Vào năm 1985, Quốc hội ban hành Chương trình Bảo tồn và Dự trữ Đất bị xói mòn và Đất bị ngập nước, cũng được gọi là Đạo Luật Swampbuster (tạm dịch: Đạo luật Đầm lầy), để ngăn chặn việc sử dụng vùng đất ngập nước trong các cánh đồng sở hữu bởi người được thụ nhận lợi ích nông nghiệp từ USDA. Đạo Luật Swampbuster định nghĩa vùng đất ngập nước là vùng đất có kết hợp với tiêu chuẩn thủy văn của vùng đất ngập nước, đất ẩm, và việc trồng trọt thông thường của các loài thực vật sinh trưởng tốt trong môi trường ẩm ướt.
Đạo luật này loại trừ bất kỳ ai có hành vi thoát nước khỏi vùng đất ngập nước được chỉ định và sản xuất nông sản trên đó ra khỏi danh sách những người đáp ứng đủ điều kiện cần có để tham gia các chương trình phúc lợi nông nghiệp được liên bang cho phép.
Nhưng trong đơn khiếu nại pháp lý của mình, gia đình Foster cho rằng việc không đủ tiêu chuẩn để nhận các phúc lợi liên bang không thể áp dụng cho “vùng đất ngập nước nhân tạo”-vùng đất ngập nước mà được tạo ra một cách tạm thời hoặc ngẫu nhiên do những hoạt động phát triển lân cận.
Đơn khiếu nại tuyên bố, theo quy định của pháp luật, chứng nhận vùng đất ngập nước cuối cùng vẫn “sẽ có hiệu lực … cho đến thời điểm một cá nhân chịu tác động bởi chứng nhận này yêu cầu Bộ trưởng xem xét lại chứng nhận đó.”
Đơn khiếu nại nêu rõ rằng đạo luật này không quy định những hạn chế hoặc điều kiện nào đối với các quyền của cá nhân bị tác động trong việc yêu cầu xét lại chứng nhận cuối cùng, và một khi cá nhân bị ảnh hưởng này yêu cầu xét lại chứng nhận trước đó, thì chứng nhận này sẽ bị chấm dứt hiệu lực.
Đạo luật Swampbuster không thể bị nhầm lẫn với Đạo luật Nước sạch. Đạo luật này cho phép chính phủ có quyền quy định việc giao thương giữa các tiểu bang bằng cách cấm hút nước từ các khu vực “nước có thể điều hướng” của quốc gia, cấm bất kỳ sự tăng cường chất ô nhiễm nào từ bất kỳ nguồn nước đã được quy định nào đến các nguồn nước khác mà không được cấp phép.
Nhiều chủ sở hữu bất động sản từ lâu đã phẫn nộ với những gì họ mô tả là vượt quyền công tố của Cục Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ, vì cơ quan này-cùng với Lực lượng Công binh Lục quân Hoa Kỳ-đã coi những vũng nước trên đất tư nhân là “vùng nước có thể điều hướng.”
Văn phòng báo chí USDA đã cho biết trong một email rằng, “Chúng tôi không bình luận về các vụ kiện đang chờ giải quyết.”
Do Matthew Vadum thực hiện
Thiên Minh biên dịch
Xem thêm: