Những thảm họa y khoa “Made in China”
Tính đến hôm 08/07, số ca tử vong do COVID-19 trên toàn cầu được báo cáo đã lên đến 4 triệu. Cùng với sự kiện ngày càng có nhiều nhà khoa học bắt đầu làm nóng ý tưởng về giả thuyết rò rỉ từ phòng thí nghiệm Vũ Hán, Trung Quốc, có thể là nguyên nhân tiềm ẩn của đại dịch, thật đúng lúc để chúng ta nhắc nhở chính mình về những thảm họa y khoa đã nổi lên trong thời gian Trung Cộng cầm quyền Trung Quốc.
Một nền văn hóa hối lộ tràn lan
Hãy tưởng tượng rằng quý vị đứng đầu trường trung học và kiếm được một suất vào một trường đại học danh giá của Trung Quốc như Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Phúc Đán.
Sau khi có bằng đại học, quý vị quyết định ra ngoại quốc như Hoa Kỳ, Anh Quốc hoặc Âu Châu để học sau đại học, giống như rất nhiều học giả hàng đầu.
Sau đó quý vị quay về Trung Quốc và nghĩ rằng tấm bằng sau đại học từ những trường [danh giá] nằm trong danh sách Ivy League của quý vị, cùng với kinh nghiệm làm việc hoặc thực tập, sẽ giúp quý vị có được công việc mơ ước. Đây chính là mong đợi của nhiều “haigui,” tiếng Quan Thoại gọi là “rùa biển,” thuật ngữ dùng để chỉ sinh viên Trung Quốc trở về từ ngoại quốc.
Giấc mơ kết thúc và cuộc xung đột văn hóa đối lập bắt đầu khi người chủ tiềm năng của quý vị nhất quyết đòi hồng bao hay còn gọi là “phong bì đỏ” [hối lộ] đầy ắp tiền mặt trong đó. Họ cũng nói với quý vị, ồ, không có tiền mặt cũng không thành vấn đề. Người chủ [của quý vị] có thể khấu trừ phần trăm này vào tiền lương hàng tháng của quý vị trong tương lai.
Văn hóa hối lộ này phổ biến ở các cơ sở y tế Trung Quốc, nơi mà bệnh nhân cũng phải hối lộ để được ưu tiên điều trị hoặc được chăm sóc đầy đủ. Cho dù quý vị là bác sĩ được đào tạo chuyên khoa hay quý vị là bệnh nhân, thì lúc nào quý vị cũng đang cạnh tranh cho một vị trí mà hàng ngàn người mơ ước có được.
Gần đây, một số haigui đã tự giải quyết vấn đề theo cách đáng sợ nhất. Hôm 05/07, một nhân viên của Viện Nghiên cứu và Thiết kế Kỹ thuật thành phố Thượng Hải tên là Lưu (Liu) đã cắt cổ người quản lý của mình.
Hôm 07/06, ông Vương Vĩnh Trân (Wang Yongzhen), bí thư Trung Cộng của Trường Khoa học Toán học thuộc Đại học Phúc Đán, Thượng Hải, đã bị ông Khương Văn Hoa (Jiang Wenhua), một đồng nghiệp làm cùng khoa, đâm thiệt mạng.
Cả ông Lưu và ông Khương đều khai rằng họ thực hiện việc này vì quá “bất bình” tại nơi làm việc.
Tuy nhiên, phần lớn các rùa biển chỉ đơn giản là “ngó lơ” những tệ nạn này, từ việc đưa hối lộ, nhận hối lộ, cho tới những hành động phi đạo đức. Suy cho cùng, họ chỉ muốn tìm một phương tiện để kiếm tiền và nuôi sống gia đình của họ.
Hiến máu bất cẩn làm lây lan HIV
Năm 1991, tại tỉnh Hà Nam, Tiến sĩ Vương Thục Bình (Wang Shuping) được chỉ định làm việc tại một trạm thu thập huyết tương.
Vào thời điểm đó, nhiều người dân địa phương đã bán máu của họ cho các ngân hàng máu do chính quyền địa phương quản lý để lấy tiền. Không lâu sau đó, bà Vương nhận ra rằng trạm làm việc này có nhiều rủi ro rất lớn cho sức khỏe cộng đồng.
Kỹ năng lấy máu yếu kém, cộng với việc không kiểm soát lây nhiễm chéo trên các thiết bị lấy máu đã dẫn đến thảm họa cho người hiến máu, họ đã bị nhiễm viêm gan C từ những người máu khác.
Khi bà Vương thông báo với cấp trên của mình về sự cần thiết phải thay đổi quy trình, người ta nói với bà ấy rằng sẽ quá tốn kém nếu làm như vậy. Sau đó, bà đã bị buộc thôi việc.
Năm 1995, bà Vương phát hiện ra một vụ việc thậm chí còn bê bối hơn khi một người hiến máu có HIV đến hiến máu tại bốn phòng khám khác nhau.
Bà đã cảnh báo cấp trên về sự cần thiết phải làm xét nghiệm HIV ở tất cả các trạm thu thập máu trong tỉnh, nhưng một lần nữa bà được thông báo rằng làm như vậy sẽ quá tốn kém.
Bà Vương đã tự mình đi mua bộ dụng cụ xét nghiệm và đã xét nghiệm hơn 400 mẫu máu từ những người hiến máu.
Bà phát hiện ra rằng 13% những người hiến máu dương tính với HIV.
Thay vì thừa nhận sai lầm nghiêm trọng này, Bộ Y tế Trung Quốc đã sa thải Tiến sĩ Vương và trì hoãn việc xét nghiệm tất cả những người hiến máu đến năm 1996. Kết quả là, hàng ngàn cư dân Trung Quốc đã bị nhiễm HIV.
Thu hoạch nội tạng có hệ thống
Gần đây, cựu bác sĩ phẫu thuật và người dân tộc Duy Ngô Nhĩ Enver Tohti đã tiết lộ (pdf) rằng vào năm 1995, là một bác sĩ mới hành nghề, ông đã được hai phẫu thuật viên chính hỏi liệu rằng liệu ông có muốn làm một điều gì đó mới mẻ và “hoang dã” hay không. Nhiệm vụ mà ông được giao là mổ lấy gan và thận của một người ngoài 30 tuổi, tóc dài, không cạo râu và mặc quần áo thường dân.
Người đàn ông đã bị một sĩ quan cảnh sát bắn, viên đạn xuyên vào ngực phải.
Lời chứng mà bác sĩ Tohti đưa ra là một cái nhìn thoáng qua về thời đầu của ngành công nghiệp ghép tạng ở Trung Quốc, nơi nội tạng được thu hoạch bất hợp pháp từ các tù nhân và được sử dụng để cung cấp cho một ngành công nghiệp khổng lồ, bao gồm cả du lịch ghép tạng.
Theo Trung tâm Nghiên cứu Thu hoạch Nội tạng Trung Quốc, từ năm 2000, có thể đã có 1 triệu ca ghép tạng được thực hiện tại Trung Quốc.
Các quan chức Trung Quốc cho rằng nước này thực hiện khoảng 10,000 ca ghép tạng mỗi năm, nhưng số liệu hàng năm này của cả nước còn chưa bằng con số của một vài bệnh viện.
Dựa trên các yêu cầu về năng lực tối thiểu do giới cầm quyền Trung Cộng đặt ra, đã có 164 bệnh viện ở Trung Quốc được chấp thuận phẫu thuật ghép tạng, mỗi bệnh viện được thực hiện 70,000 ca cấy ghép mỗi năm.
Điều này dẫn con số 1 triệu ca cấy ghép kể từ năm 2000 cho các bệnh viện đã được chấp thuận. Tuy nhiên, bức tranh toàn cảnh hoàn toàn vượt xa. Năm 2007, hơn 1,000 bệnh viện đã nộp đơn xin giấy phép thực hiện cấy ghép (pdf), con số này cho thấy ngành công nghiệp ghép tạng đã bùng nổ như thế nào.
Gốc rễ của những thảm họa y khoa này xuất phát từ một sự thật đơn giản là các chế độ cộng sản không coi trọng sinh mạng của con người.
Trung Cộng đã thu được lợi nhuận to lớn từ cuộc đàn áp và sát hại hàng loạt các nhóm như Pháp Luân Công, Cơ đốc nhân, người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng và các nhà hoạt động dân chủ.
Bất chấp những tội ác đáng ghê tởm này, một số nhà lãnh đạo chính trị và doanh nghiệp ở Úc vẫn kêu gọi “đối thoại,” “cam kết” hoặc “ngoại giao” với Trung Cộng, đồng thời chỉ trích lập trường kiên định của chính phủ Úc đối với nhà cầm quyền Trung Cộng.
Chúng ta không nên bị đánh lừa bởi những lời đề nghị này và cần phải minh bạch rằng “thắt chặt bang giao” với một chế độ sát nhân rốt cuộc sẽ dẫn chúng ta đến đâu.
Tác giả Trịnh Tông Huy (Tshung Hui Chang) là một giám đốc công ty và có kinh nghiệm sâu sắc trong ngành dịch vụ tài chính ở khu vực Á Châu-Thái Bình Dương. Ông thông thạo tiếng Quan Thoại, tiếng Quảng Đông, tiếng Anh và tiếng Bahasa. Ông Trịnh đã viết và diễn thuyết về các hoạt động can thiệp và ảnh hưởng của Đảng Cộng sản Trung Quốc tại Úc. Ông Trịnh là người đóng góp cho cuốn sách sắp ra mắt “Trump, COVID and the World – Australia Edition” (Unchain Australia) (“Trump, COVID và Thế giới – Ấn bản tại Úc,” hay còn gọi là “Giải thoát cho Úc.”)
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Do Tshung Hui Chang thực hiện
Thu Anh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: