Khoảng cách giữa gọn gàng và bừa bộn
Bận rộn cả buổi sáng nên tôi muốn chợp mắt nghỉ trưa một lúc. Bọn trẻ lại không buồn ngủ mà muốn chơi đùa tại phòng khách. Sau khi dặn dò các con chỉ được chơi đồ chơi và không được làm điều gì quá đáng, tôi bèn vào phòng nghỉ ngơi.
Trong lúc mơ màng tôi nghe thấy tiếng cười đùa của bọn trẻ. Sau khi thức dậy, tôi bước ra phòng khách thì phát hiện đồ chơi vẫn gọn gàng ngăn nắp. Các con không hề động đến đồ chơi, mà tìm đến bên cạnh chiếc đàn piano, trên ghế ngồi chơi đàn chất đầy những đồ vật linh tinh, khiến xung quanh chiếc đàn piano không khác gì một bãi rác.
Tôi rất yêu quý đàn piano, mỗi ngày đều vệ sinh sạch sẽ cây đàn, và luôn đậy nó lại cẩn thận những lúc không dùng đến. Xung quanh đàn cũng rất gọn gàng ngăn nắp, trên đàn không đặt để bất cứ vật gì, thảm dưới chân đàn được lau chùi thường xuyên định kỳ. Ngay cả ghế ngồi chơi đàn cũng được đặt gọn gàng, song song với đàn, tuyệt đối không để bị lệch. Vì vậy, góc đàn đó nhìn qua có cảm giác rất dễ chịu.
Từ lâu tôi đã đặt ra một quy định cho các con rằng không được chơi đùa xung quanh cây đàn để tránh việc va đập. Bọn trẻ biết rằng không được phép làm xáo trộn vị trí đó, nên chúng rất hiếm khi chơi gần đó. Trẻ con nghịch ngợm, thường xuyên làm xáo trộn phòng của mình, nhưng góc đàn piano thì luôn được giữ gọn gàng, sạch sẽ và yên tĩnh.
Hôm nay nhân lúc tôi ngủ trưa, bọn trẻ đã làm thay đổi hoàn toàn nơi đó. Chúng kéo chiếc ghế dựa qua đặt nối liền với chiếc ghế chơi đàn piano, sau đó lại đặt gối tựa lưng lên ghế dựa. Cứ như vậy, chiếc ghế chơi đàn đã biến thành một chiếc giường nhỏ đơn giản. Chiếc giường nhỏ này không đủ chỗ cho hai người nằm, do đó chúng lại đặt một vài chiếc ghế đẩu ở bên cạnh nối với ghế chơi đàn, làm thành một chiếc giường khác ngắn hơn một chút.
Nói tóm lại, trước mắt tôi là một mớ hỗn độn, chiếc đàn piano dường như đã bị phủ lấp. Tôi chỉ nhìn thấy một đống ghế dựa, ghế đẩu, gối tựa ngổn ngang bừa bộn bên cạnh chiếc đàn piano. Cái góc nhỏ gọn gàng ngăn nắp trước đây, khiến người ta vừa ngồi xuống thì tâm liền có thể lắng đọng, và muốn chạm vào những phím đàn đen trắng trên đó. Nay lại thành ra như vậy, thật khiến người ta chẳng thể nào liên tưởng đến âm nhạc, mà chỉ cảm thấy phiền lòng.
Tôi trách mắng bọn trẻ mấy câu, trách các con không nghe lời. Các con tranh luận rằng, con không phải là không nghe lời, cũng không chơi đùa nghịch ngợm ở đó, mà chỉ di chuyển ba đồ vật sang để dựng một phòng ngủ mà thôi. Tôi phản bác rằng một đống ngổn ngang như vậy còn bảo là ba đồ vật à? Bọn trẻ nhanh chóng biểu thị cho tôi rằng chỉ có ba món đồ vật: Ghế dựa, ghế đẩu và gối tựa. Sau đó, bọn trẻ trong phút chốc đã di chuyển mọi thứ, góc đàn đó ngay lập tức đã khôi phục lại trạng thái trước đây.
Lúc đầu khi nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn ngổn ngang đó, trong lòng tôi cảm thấy rất phiền muộn, nghĩ rằng có lẽ phải mất rất nhiều công sức mới có thể dọn dẹp sạch sẽ chỗ này. Nhưng không ngờ bọn trẻ rất nhanh đã có thể khiến nơi đó khôi phục lại trạng thái ban đầu. Quả thật đúng như lời các con nói, đống ngổn ngang đó chẳng qua chỉ là ba thứ đồ vật mà thôi. Khoảng cách giữa bừa bộn và gọn gàng cho dù có lớn như thế nào, thì có lẽ chỉ cách nhau trong phút chốc. Do đó, bừa bộn không đáng sợ, chỉ cần bắt tay vào chỉnh lý thì tình trạng có lẽ rất nhanh sẽ được giải quyết ổn thoả. Cũng như vậy, lúc sạch sẽ cũng không nên qua loa sơ suất, bởi vì chỉ cần ba thứ đồ vật cũng có thể làm thay đổi cả một căn phòng.