Iceland – Quốc đảo thân thiện
Với cảnh quan tuyệt đẹp, Iceland là một bức tranh sơn dầu cho các nghệ sĩ thị giác, là một trang giấy trắng cho các nhà thơ đa cảm và là sân khấu cho các nhà làm phim kinh dị hay viễn tưởng.
Quốc đảo Bắc Âu này có dân số tương đối nhỏ với 325,000 người. Mọi người dường như đều biết nhau. Ít nhất đó là ấn tượng của tôi trong một chuyến du lịch vào tháng 10 năm 2014.
Trên chuyến bay Icelandic Air “mắt đỏ” (chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau) từ Boston đến Reykjavik, tôi mơ màng giữa các cảnh quay của bộ phim hài “Ngựa và người” (Of Horses and Men).
“Đó là một câu chuyện lấy bối cảnh vùng hoang dã của Iceland, như một câu chuyện tình lãng mạn giữa con người với nhau bắt nguồn từ sự gắn bó với loài ngựa. Một bộ phim trong đó ngựa và người sống một cuộc sống bình đẳng,” một nhà phê bình đã viết trên tạp chí trên máy bay. Ngựa là một biểu tượng của Iceland.
Vì đến sớm hơn giờ nhận phòng nên tôi để hành lý của mình ở khách sạn và đi bộ đến một quán café ở gần đó. Hòa vào câu chuyện dường như thường nhật của một đám đông văn nhân ăn vận thời trang, tôi đắm mình vào cuộc trò chuyện. Một tấm bích chương của bộ phim tôi vừa xem trên máy bay được dán vào bên cạnh quầy ca ngợi đạo diễn kiêm biên kịch Benedikt Erlingsson. Tôi nói với một quý ông có vẻ ngoài nghệ sỹ rằng tôi vừa xem bộ phim đó trên chuyến bay của mình. Anh ta mỉm cười, đề nghị một cái bắt tay và tự giới thiệu mình là Benedikt Erlingsson.
Những giờ đầu tiên của tôi ở Reykjavik dường như báo trước rằng tôi sẽ có một chuyến đi thú vị và ý nghĩa trong suốt 10 ngày tới.
Sự tình cờ
Tôi đã đến Iceland để thảo luận về những bức ảnh từ cuốn sách “Twosomes” của tôi được triển lãm tại Bảo tàng Nhiếp ảnh Reykjavik. Đây cũng là cơ hội để hội ngộ với những người bạn Iceland mà tôi đã tình cờ gặp ở Tucson một năm trước: nhạc sĩ/ca sĩ Chris Foster và Bara Grimsdottir – người đã xuất hiện trong một buổi hòa nhạc được tài trợ bởi trường College of Fine Arts tại Đại Học Arizona, và kiến trúc sư Steven Christen – người đã nói chuyện với sinh viên tại khoa kiến trúc của trường.
Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ khi tôi gặp ba người này ở Arizona, rồi lại gặp họ trên sân cỏ nhà họ. Iceland quả là mảnh đất của sự tình cờ.
Steven, một người Anh, đã gặp Margaret, người vợ Iceland của mình tại một trường kiến trúc ở Anh. Họ mang thiết kế đương đại và triết lý tối giản vào các tòa nhà của mình, một trong số đó là Tòa thị chính Reykjavik (mở cửa vào năm 1992) trên hồ lớn ở trung tâm Reykjavik.
Bara và Chris, cũng là một cặp đôi Anh-Iceland, được coi là những phiên dịch viên truyền thống tốt nhất của đất nước cho sử thi Icelandic, một bản ballad tự sự có cấu trúc được viết lần đầu tiên vào thế kỷ 13 mà không có nhạc đệm.
Hiện đang sống ở Reykjavik, họ đã viết giai điệu cho những bản ballad này và biểu diễn trong các buổi hòa nhạc trên toàn thế giới bằng các nhạc cụ có dây của Iceland — fidla và langspil (thuộc họ đàn tranh khi chơi có hoặc không có cung), kantele và guitar.
Chris cho biết: “Chúng tôi gặp nhau là điều hoàn toàn tình cờ,” anh giải thích rằng anh đã liên hệ với tùy viên văn hóa Iceland ở London để tổ chức một sự kiện âm nhạc truyền thống của Iceland vào năm 2000. Khi hai người gặp nhau, họ ngay lập tức biết rằng họ không chỉ đồng điệu trong âm nhạc.
Là đại sứ của di sản âm nhạc dân gian phong phú của đất nước mình, vào tháng 08/2015 Bara và Chris đã biểu diễn và tổ chức các buổi hội thảo tại Akureyri.
Akureyri
Akureryi, thành phố lớn thứ hai của Iceland với dân số 18,000 người, cách sáu giờ lái xe về phía đông bắc. Đường đến Akureryi đầu tiên đi qua các thung lũng núi, vùng đất nông nghiệp và những ngôi làng nhỏ. Một điều chắc chắn là không có con vật nào bị tử vong vì tai nạn dọc theo cảnh quan mê hoặc, hoang vắng và ít xe cộ này.
Nằm trên Eyja Fiord, Akureyri là một thị trấn cảng có các chuyến hàng không đến Reykjavik. Đây là nơi giao lưu của các nghệ sĩ và là cửa ngõ đến các địa điểm văn hóa và địa chất như Siglufjordour, từng là thủ đô cá trích và sức mạnh kinh tế của Iceland; Husavik, một trung tâm quan sát cá voi; và Myvatn, một môi trường sống phong phú của các loài chim với suối nước nóng và các vách đá độc đáo.
Akureyri là nơi có sân trượt băng trong nhà đầu tiên của đất nước được xây dựng vào năm 2000. Tiếng Anh vang vọng trong sân vận động gần như trống không vào ngày tôi khám phá nó; đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông Mỹ hoà cùng với âm thanh của giày trượt đang lướt trên mặt băng.
Ben DiMarco, 24 tuổi, ở Galveston Texas, là huấn luyện viên nữ của đội khúc côn cầu Skautafelag Akureyri (Câu lạc bộ Trượt băng Akureyri). Tại Đại học Lawrence ở Appleton, Wisconsin, DiMarco chơi khúc côn cầu và cũng huấn luyện đội nữ ở đó trong ba năm cuối đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh chơi bán chuyên nghiệp ở Thụy Điển.
Từ Thụy Điển, anh vào làm ở vị trí huấn luyện viên hiện tại gần hai năm trước, khi câu lạc bộ đang tìm kiếm một huấn luyện viên thay thế cho người mà DiMarco đã gặp ở Texas.
“Phần tuyệt vời nhất của công việc này là thức dậy mỗi ngày và làm điều gì đó tôi yêu thích — và tôi thích sống ở Alureryi,” DiMarco nói.
“Con người, văn hóa và phong cảnh ở đây không nơi nào sánh kịp. Sự chuyển đổi từ cuộc sống ở Mỹ tới đây rất dễ dàng. Người dân rất thân thiện và sẵn sàng giúp đỡ. Mọi người đều nói tiếng Anh. Là một thành viên của câu lạc bộ khúc côn cầu gắn bó với nhau đã giúp tôi phát triển tình bạn thân thiết một cách nhanh chóng.”
Tình bạn
Tình bạn Iceland-Hoa Kỳ là một tình bạn lâu dài. Hãy hỏi David Coughanowr, 54 tuổi, sống ở Chatham trên Cape Cod.
Coughanowr mới 12 tuổi khi lần đầu ông giới thiệu về Reykjavik với cha mình là giảng viên đại học và gia đình ông. Coughanowr đã tới đó gần 50 lần. Ông mua một căn hộ ở thành phố để tránh xa các quán bar và trở về ngôi nhà thứ hai của mình bốn lần mỗi năm.
Coughanowr, một kỹ sư dân dụng, một nhà thiết kế hệ thống tự hoại, đã đi hầu hết mọi nơi ở Iceland và kết bạn với nhiều người trên đường đi.
“Thật dễ dàng để kết bạn ở đó. Mọi người không sợ người khác. Họ cởi mở, hiếu khách và thực sự quan tâm đến cuộc sống con người”, ông nói. “Tuy nhiên, họ rất sáng tạo và khác thường, điều mà tôi có thể nhận ra được”.
Trong một chuyến đi đến Iceland, Coughanowr đã mua một bản sao bằng gốm của một ngôi nhà đầu thế kỷ 19 mà ông thấy thu hút. Ông đã tìm ra vết tích ngôi nhà thực tới tận Arbaer Safn, một bảo tàng ngoài trời ở Reykjavik và đã xây dựng một mô hình của ngôi nhà Iceland năm 1846 trên đất của mình ở Cape Cod vào năm 2014.
Mặc dù lớn hơn 10% so với phiên bản gốc vốn chứa được một gia đình 5 người, ngôi nhà của David vẫn bền vững với các tấm pin mặt trời, tuyết tùng đỏ thơm ngát, sàn gỗ sồi trắng không có thảm và tường bằng gỗ thông. Ngôi nhà có một phòng lớn, gồm nhà bếp, một phòng tắm, văn phòng ở tầng trên, và một gác xép ngủ. Tầng dưới có phòng ngủ, phòng làm việc, và phòng tắm thứ hai.
“Một người hàng xóm thích thú khi xem ngôi nhà được xây dựng, tò mò về những điều bất ngờ khác”, Coughanowr nói. “Tôi cảm thấy như tôi là một người Iceland nhưng được sinh ra với tấm hộ chiếu Mỹ”.
Mark Chester sống ở Cape Cod đã chụp các bức ảnh trong cuốn sách “Twosomes” và có một cuốn sách và triển lãm du lịch có tựa đề “The Bay State: A Multicultural Landscape, Photographs of New Americans,” (Tiểu bang Bay: Cảnh quan đa văn hóa, những bức ảnh về người Mỹ mới”, tôn vinh sự đa dạng ở tiểu bang Massachusetts quê hương anh. www.markchesterphotography.com
Do Mark Chester thực hiện
An Nhiên biên dịch
Tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: