Du lịch vòng quanh thế giới cùng dịch vụ quản gia
Ngoài dịch vụ xuất sắc, các quản gia còn đồng hành cùng bạn và cung cấp những hiểu biết sâu sắc về địa phương.
Đó là khoảnh khắc khiến một vài du khách thích thú — nhưng nhiều người khác lại cảm thấy ngượng ngùng. Không lâu sau khi bước vào căn phòng rộng rãi và sang trọng của mình tại một trong những địa chỉ nổi tiếng nhất ở Rome, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Vài giây sau, một người đàn ông chải chuốt gọn gàng, vận bộ tuxedo may đo bước vào trong, sự chỉn chu của anh ta — từ trang phục đến đầu tóc — tạo nên sự tương phản rõ rệt với chiếc vali xách tay cũ kĩ của tôi đặt gần đó. Chưa kể đến bộ trang phục khá bình dân, chỉ phù hợp để đi du lịch của tôi.
Nhưng ngay từ đầu, người đàn ông này đã nói rõ mục đích của mình. Nhiệm vụ của anh là phục vụ tôi. Quản gia là dịch vụ tiêu chuẩn ở khách sạn St. Regis Rome. Anh chỉ cho tôi chiếc điện thoại, thậm chí còn có một nút bấm riêng để gọi cho họ 24 giờ một ngày. “Nếu ông cần bất cứ điều gì, chỉ cần nhấn cái này,” anh ấy nói, “và bất cứ điều gì ông cần, chúng tôi bảo đảm sẽ đáp ứng được.”
Nghe có vẻ rất hay, phải không? Không hẳn là vậy. Đây là một sự thật không thể phủ nhận: Hầu hết người Bắc Mỹ đều không thoải mái với dịch vụ quản gia. Hầu hết chúng tôi không lớn lên ở Downton Abbey (*). Chúng tôi chưa bao giờ có người giúp việc, và toàn bộ điều này thật kỳ quặc.
Dịch vụ ăn uống tại phòng (in-room dining) cung cấp cho khách phần burger phô mai, nhân viên buồng phòng giúp khách dọn giường, bộ phận trợ giúp tại tiền sảnh giúp khách gọi điện đặt bữa tối — ừm, thì cũng bình thường thôi. Nhưng với một quản gia tận tâm? Người sẵn sàng chuẩn bị nước tắm cho bạn? Điều đó thì cá nhân hơn rất nhiều. Tôi lớn lên ở một khu phố nhỏ, trong một gia đình không mấy giàu có. Trên những chuyến du lịch đường trường vào mùa hè, chúng tôi thường ở tại các nhà nghỉ ven đường có chỗ đậu xe ngay trước cửa. Chúng tôi thường ăn tối ở chuỗi nhà hàng Denny’s — kèm theo phiếu giảm giá, nếu có thể tìm được. Vì vậy, tôi cũng không dễ gì tiếp cận được dịch vụ quản gia.
Nhưng khi tôi bắt đầu viết về những chuyến du lịch sang trọng, việc gặp quản gia ngay sau khi nhận phòng đã sớm trở thành một nghi thức bất di bất dịch. Không chỉ tại khách sạn, mà còn cả trên các du thuyền. Và bài học đầu tiên tôi học được? Đừng tránh né họ hay e ngại đưa ra yêu cầu. Họ muốn trợ giúp bạn. Họ thấy tự hào khi phục vụ nhu cầu của khách hàng ở một chuẩn mực cao.
Vui vẻ giúp đỡ
Quản gia thường gửi cho bạn danh sách các dịch vụ tiêu chuẩn, bao gồm những việc như ủi quần áo, mang báo và cà phê đến phòng vào buổi sáng. Một lần nọ, tôi lưu trú tại một khách sạn nhỏ nhắn, sang trọng ở dãy núi Rocky, do một người từng được đào tạo để phục vụ Nữ hoàng Anh điều hành. Tôi đã yêu cầu một trong những điều có vẻ kỳ lạ nhất đối với tôi: đề nghị đóng gói vali.
Quả nhiên, có hai nữ quản gia trẻ tuổi tới. Với sự chuẩn xác điêu luyện, họ bắt đầu lấy chiếc quần túi hộp cũ và áo chơi gôn bạc màu của tôi, sắp xếp chúng trên giường trước khi làm một việc lạ lẫm. Họ bọc hầu hết đồ đạc trong lớp giấy lụa trước khi cho vào vali. Khi đến địa điểm tiếp theo, mở gói hết mớ quần áo cũ của mình, tôi cảm giác như Giáng Sinh đến sớm hơn vậy.
Một trong những trải nghiệm đầu tiên của tôi với dịch vụ quản gia là một trải nghiệm đặc biệt nhất, xét về sự gần gũi và toàn diện của dịch vụ này. Khi đó, tôi đang ở trong khu biệt thự nghỉ dưỡng sang trọng Taj tại Công viên Quốc gia Bandhavgarh, miền Trung Ấn Độ. Vì đây là nơi sinh sống của một trong những quần thể hổ Hoàng gia Bengal đông nhất thế giới, nên mỗi ngày đều tràn ngập cảm giác hồi hộp. Đã có rất nhiều người nhìn thấy những con mèo lớn tuyệt đẹp, kiêu hãnh, và có nguy cơ bị tuyệt chủng này đang sải bước qua lãnh thổ hoang dã của chúng.
Và tôi nhìn thấy gì khi trở về ngôi biệt thự? Chính là vị quản gia người Nepal của tôi, tên là Charlie. Bữa sáng phải nói là không chê vào đâu được — nhưng cũng là trải nghiệm ngượng ngùng nhất. Anh mang đến phòng tôi trứng, bánh mì nướng, và cà phê, bày biện [xuống bàn] với một chút điệu nghệ. Anh nhấc chiếc nắp đậy bằng bạc lên thật kiểu cách, để lộ phần thức ăn đang hấp bên dưới.
Và tôi ngồi đó, dùng bữa một mình. Mỗi lần tôi nhấp một ngụm cà phê hoặc nước trái cây, Charlie lại vội vàng chạy đến và châm thêm cho đầy lại. Sau đó, anh quay lại chỗ đứng gần cửa trước, im lặng và thẳng người.
Điều đó khiến tôi không thoải mái, và tôi đã rất cố gắng để bắt chuyện với Charlie. Lúc đầu, anh có phần miễn cưỡng, nhưng đến ngày thứ hai, tôi đã tìm cách kéo anh ra khỏi vị trí cạnh cửa. Mặc dù vẫn từ chối ngồi cùng bàn, nhưng anh ấy đã đứng gần hơn. Điểm dừng chân tiếp theo của tôi trong chuyến đi đó là thành phố Kathmandu, và anh ấy đã cung cấp cho tôi những lời khuyên cùng hiểu biết vô giá từ chính trải nghiệm của mình về đất nước quê hương.
Không chỉ là dịch vụ
Vấn đề ở đây là: Có một người quản gia, đặc biệt là ở nước ngoài, thực sự là một cơ hội hiếm có và đặc biệt để tìm hiểu về một cá nhân và thông qua họ, là cả một nền văn hóa. Bạn thực sự có thể hỏi họ bất cứ điều gì (tất nhiên là trong chừng mực cho phép).
Có lẽ người quản gia mà tôi yêu thích nhất là một người phụ nữ tên Theresa tại Khách sạn Ritz-Carlton Reserve ở Thái Lan. Đây là một khu nghỉ mát rộng lớn nhìn ra những núi đá vôi hùng vĩ, nhô lên như những tòa tháp thời trung cổ từ vùng Biển Andaman xanh như ngọc, các biệt thự khép kín này nằm rải rác giữa rừng nhiệt đới xanh mướt. Đó là một khu vực rất lớn. Vì vậy, một trong những dịch vụ có giá trị nhất mà cô Theresa cung cấp là đón tôi bằng xe golf và đưa tôi đến bất cứ nơi nào tôi cần đến.
Điều đó có nghĩa là tôi có rất nhiều thời gian để trò chuyện với người phụ nữ Thái Lan thông minh, nhã nhặn này. Khi chúng tôi đi đến cửa hàng quà tặng hoặc nhà hàng ven biển, tôi được biết về thời thơ ấu của cô ở một ngôi làng gần đó và cuộc sống gia đình cô hiện tại. Tôi hỏi về cách người Thái nhìn nhận người phương Tây—và điều họ cho là kỳ lạ nhất về chúng tôi—cũng như về kế hoạch tương lai và nguyện vọng nghề nghiệp của cô ấy.
Khi lên tàu trở về Phuket, tôi cảm thấy mình hiểu thêm rất nhiều về đất nước xung quanh tôi. Có lẽ, tôi cũng đã có thêm một người bạn ở nơi đây. Khoảnh khắc chia tay giữa chúng tôi thật chân thành. Và tôi chắc chắn rất vui vì đã chấp nhận dịch vụ quản gia.
Một số mẹo để tận dụng tối đa dịch vụ quản gia:
- Phá vỡ không khí e ngại ban đầu. Các quản gia nhìn chung rất thân thiện và dễ gần, vì vậy ngay cả khi bạn không sử dụng bất kỳ dịch vụ nào, bạn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
- Gần gũi, gần gũi, gần gũi. Càng biết nhiều về bạn, thì các quản gia càng có thể đoán trước nhu cầu của bạn tốt hơn.
- Hãy xem họ như một đầu mối trung tâm, điều phối tất cả các dịch vụ tại khách sạn. Thay vì nói chuyện riêng lẻ với bộ phận buồng phòng, lễ tân, và trợ giúp tại tiền sảnh, bạn chỉ cần gọi cho quản gia. Anh ấy sẽ nhớ rằng bạn không thích quá nhiều nước xốt cho món mì ống, hoặc thậm chí bạn thích nhạc kịch, và giới thiệu cho bạn một buổi biểu diễn mới khai mạc gần đó.
- Nếu bạn sử dụng dịch vụ của họ, thì tiền bồi dưỡng là thông lệ nhưng thay đổi tùy theo quốc gia và mức độ trợ giúp mà người quản gia cung cấp. (Nếu còn phân vân, hãy kín đáo hỏi lễ tân mức bồi dưỡng bao nhiêu là phù hợp.)
- Hãy luôn nhớ: Quản gia luôn mong muốn cung cấp dịch vụ tốt. Đó là công việc của họ. Chúng ta không cảm thấy áy náy khi một tài xế xe buýt phải ngồi sau tay lái hay một người pha chế rót đồ uống cho mình, thì với quản gia cũng nên như vậy.
Chú giải:
Lê Đào biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times