Cộng hòa nhân dân xiềng xích
Bài tiểu luận sau đây là một trích đoạn phỏng theo cuốn sách mới của cô Yeonmi Park, “Khi Vẫn còn Thời gian: Cuộc tìm kiếm Tự do tại Mỹ của một Người đào thoát Bắc Hàn” (While Time Remains: A North Korean Defector’s Search for Freedom in America) (Threshold, Simon & Schuster).
Không còn nghi ngờ gì nữa, phép màu tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc trong hai thập niên qua là một trong những bước phát triển ấn tượng và quan trọng nhất trong lịch sử thế giới hiện đại.
Được mệnh danh là “con rồng đỏ,” Trung Quốc đương đại đã trở thành cường quốc lớn nhất hoặc lớn thứ hai trong giao dịch và thương mại toàn cầu. Đất nước này đi đầu trong khoa học và công nghệ. Đây là quốc gia hàng đầu thế giới về thanh toán, bán lẻ trực tuyến, và cơ sở hạ tầng như đường sắt cao tốc, và có khả năng sẽ sớm thống trị ngành điện tử tiêu dùng. Đất nước này cũng có một cơ hội khả thi để giành chiến thắng trong cuộc đua chiếm ưu thế về trí tuệ nhân tạo và điện toán lượng tử, những lĩnh vực chắc chắn sẽ giúp củng cố sức mạnh quân sự đang bùng nổ mạnh mẽ của nước này. Chi tiêu quốc phòng của Trung Quốc vào năm 2021 đạt tổng cộng khoảng 240 tỷ USD, chỉ đứng sau Hoa Kỳ, và lực lượng quân sự thường trực của nước này — hơn 2 triệu người — là lực lượng lớn nhất trong lịch sử.
Đây là những thành tựu đáng kể đối với một quốc gia vốn tự xưng là một “nhà nước xã hội chủ nghĩa, độc đảng, thống nhất” — một hình mẫu chính trị và kinh tế, mà bên ngoài Trung Quốc, lại có một lý lịch đầy những thất bại, sụp đổ, và hủy diệt không ngừng trong quá khứ. Và Trung Quốc cũng có những thiếu sót giống như tất cả các chế độ cộng sản khác đã tồn tại và biến mất.
Vào năm 2020, trong số tất cả các quốc gia trên thế giới, Trung Quốc được tổ chức bất vụ lợi Phóng viên Không Biên giới (Reporters Without Borders) xếp hạng 177 về “quyền tự do báo chí,” chỉ xếp trên Turkmenistan, Eritrea, và Bắc Hàn. Trung Quốc cũng đứng ở vị trí thứ 129 trong Chỉ số Tự do Con người năm 2020 của Viện CATO, trong đó đo lường 76 chỉ số riêng biệt về tự do cá nhân và kinh tế. Nhìn vào các chỉ số định tính về tự do này, các quốc gia duy nhất có tổng điểm bằng hoặc kém hơn Trung Quốc là Iran, Iraq, và Bắc Hàn (“Trục Ma quỷ”) cộng với Cuba và Turkmenistan. Ngay cả khi nói đến tự do kinh doanh và tài chính, thì Trung Quốc xếp thứ 107 trong một chỉ số do Quỹ Di sản (The Heritage Foundation) tổng hợp.
Mẹ tôi và tôi đã không may đã trở thành những tù nhân trong nhà tù là nước Trung Quốc khi chúng tôi bị bán từ Bắc Hàn đến đây. Tôi đến Trung Quốc vì quyết tâm muốn tìm người chị gái của mình, và cũng bởi vì tôi muốn một thứ mà về bản chất có thể mang lại cho tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn: một bát cơm. Để đổi lấy sự xa xỉ khiêm tốn đến mức đáng thương đó, tôi đã trở thành người giúp việc gia đình kiêm nô lệ tình dục cho một người đàn ông ở tuổi 13 và phải chứng kiến cảnh mẹ ruột của mình bị những người đàn ông khác trấn lột nhiều lần.
Cho đến tận ngày nay, trải nghiệm ấy khiến tôi phát ốm khi nghĩ về nó. Tuy nhiên, càng lớn tuổi, tôi càng cảm thấy phát bệnh khi biết rằng điều đó vẫn đang xảy ra — ngay bây giờ, vào chính thời điểm này, khi quý vị đọc những dòng chữ này — đối với rất nhiều phụ nữ và trẻ em gái khác ở Trung Quốc. Điều mang lại cho những kẻ bắt giữ quyền lực và sự kiểm soát mà họ cần để buộc những phụ nữ và bé gái tiếp tục làm nô lệ chỉ là một lời đe dọa: “Nếu không chịu nghe lời, ta sẽ báo cảnh sát.”
Lời đe dọa đó là rất thật. Đối với những người đào thoát Bắc Hàn, chính quyền Trung Quốc vốn khét tiếng vì sẵn sàng trả người Bắc Hàn trở về “quê hương,” nơi mà tất cả những người liên quan — các cô gái, những kẻ bắt giữ họ, cảnh sát — đều biết rằng những người bị trả về sẽ kết thúc trong các trại lao động khổ sai cho đến hết đời hoặc một số khác là bị hành quyết ngay tại chỗ.
Đây là một quyết định chính sách có chủ ý của chính quyền Trung Quốc. Nếu chính quyền này chấm dứt chính sách đó, thì những kẻ buôn người và khách hàng của họ sẽ ngay lập tức không thể sử dụng phụ nữ Bắc Hàn làm nô lệ được nữa. Tuy nhiên, chính quyền này sẽ không làm như thế. Đó là một yếu tố quan trọng trong mối quan hệ song phương giữa Bắc Kinh và Bình Nhưỡng, và mặc dù chế độ Kim thỉnh thoảng có thể khiến ĐCSTQ khó chịu, nhưng Trung Quốc không có dấu hiệu thực sự nào về việc từ bỏ quốc gia khách hàng của mình.
Mối bang giao đặc biệt giữa hai chế độ cộng sản này — ĐCSTQ và gia đình họ Kim — bắt đầu trong Chiến tranh Triều Tiên, khi Trung Quốc và Nga tích cực trợ giúp ông Kim Il Sung (Kim Nhật Thành) nhằm “thống nhất Triều Tiên” dưới ngọn cờ cộng sản. Trên thực tế, con trai của ông Mao Trạch Đông đã tử trận vào năm 1950 trong một cuộc oanh tạc của Mỹ. (Có một câu chuyện được lưu truyền rằng bất chấp lệnh cấm nấu ăn vào ban đêm để tránh bị phi cơ phát hiện, thì ông Mao con đã ăn cắp trứng để tự làm món cơm chiên trứng vào đêm ông ta thiệt mạng, báo động cho oanh tạc cơ của Hoa Kỳ về vị trí của đơn vị ông và góp phần gây ra sự thương vong của đơn vị này. Ngày nay, hàng năm vào ngày giỗ của con trai ông Mao, những cư dân mạng Trung Quốc nổi loạn thường đăng công thức món cơm chiên trứng để chế nhạo chính quyền, và nhanh chóng bị chính quyền này gỡ bỏ.)
Rất khó để có được những con số chính xác về viện trợ và xuất cảng của Trung Quốc sang Bắc Hàn, vì mức độ phụ thuộc của Bắc Hàn vào nước láng giềng to lớn sẽ làm bẽ mặt bất kỳ ai thực sự nghĩ rằng chế độ Kim đã duy trì bất kỳ hình thức “tự lực cánh sinh” nào hay nói cách khác tư tưởng Juche (hệ tư tưởng chính thức của Bắc Hàn) chẳng khác nào một điều hoang đường trên thực tế. Các ước tính từ thập niên vừa qua cho thấy Bắc Hàn chỉ là một thuộc địa của Trung Quốc. Viện trợ của Trung Quốc vào năm 2014 là khoảng 4 tỷ USD (toàn bộ GDP của Bắc Hàn là khoảng 28 tỷ USD vào năm 2016), Trung Quốc dường như chiếm khoảng 95% tổng số hàng nhập cảng của Bắc Hàn, và Trung Quốc nhận được khoảng 2/3 hàng xuất cảng của Bắc Hàn. Nói cách khác, nếu không có Trung Quốc, thì chế độ Bắc Hàn thực sự sẽ không tồn tại.
Những gì Trung Quốc nhận được sau khi hỗ trợ cho gia đình Kim chỉ là một lượng nhỏ quặng và nhiên liệu khoáng sản. Vậy điều này có ý nghĩa gì đối với Bắc Kinh? Thực tế là, sự tồn tại của Bắc Hàn là có lợi cho Trung Quốc. Bắc Hàn đóng vai trò như một vùng đệm địa lý giữa Trung Quốc và các lực lượng quân sự của Hoa Kỳ đóng tại Nam Hàn, và vũ khí hạt nhân của Bắc Hàn hoạt động như một biện pháp răn đe quân sự đáng tin cậy đối với hành động lớn hơn của Hoa Kỳ, Nam Hàn, Nhật Bản, và Úc trong khu vực. Theo một số quan chức và học giả Trung Quốc, Bắc Hàn cũng là — và điều này không phải là một lời nói đùa — một ví dụ minh họa về lý do tại sao chủ nghĩa cộng sản vượt trội hơn chủ nghĩa tư bản và dân chủ.
Tất nhiên, ảnh hưởng và sự kiểm soát của Trung Quốc vượt xa khỏi phạm vi các vùng đất lân cận của mình. Đài Loan, Hồng Kông, và Tây Tạng chỉ là những điểm khủng hoảng trong phạm vi ảnh hưởng trực tiếp của Trung Quốc, và các quốc gia như Bắc Hàn không hơn gì phần mở rộng lãnh thổ của nhà nước Trung Quốc. Phần lớn ảnh hưởng kinh tế và chính trị của Trung Quốc đang được mở rộng ra xa hơn nhiều, đến các mỏ đồng ở châu Phi và châu Mỹ Latinh, các tuyến đường bộ ở Trung Á, và các mỏ năng lượng ở Vịnh Ba Tư. Cuộc chiến tàn khốc của ông Vladimir Putin ở Ukraine và các lệnh trừng phạt kéo theo đối với hệ thống kinh tế của Nga hầu như bảo đảm rằng toàn bộ Liên bang Nga – vùng đất có chủ quyền rộng lớn nhất trên thế giới – sẽ trở thành một nước phụ thuộc kinh tế vào Trung Quốc.
Mặc dù việc một quốc gia có mục đích lật đổ cường quốc Mỹ sẽ kiểm soát phần lớn diện tích bề mặt Trái đất và dân số của Trái đất là một điều đáng lo ngại, nhưng hình dáng của cường quốc mới này sẽ còn đáng lo ngại hơn thế nhiều. Trung Quốc có thể là một trong những động lực thúc đẩy phát triển kinh tế mạnh mẽ nhất trong lịch sử, nhưng cái giá phải trả đắt hơn cả mức tăng trưởng kinh tế mà người ta có thể biện minh được. Như nhiều quốc gia ở châu Phi, Balkan, và châu Mỹ Latinh đã bắt đầu rút ra bài học, sự bành trướng quyền lực của Trung Quốc trên toàn thế giới đồng nghĩa với sự lan tràn của nạn bóc lột và tàn phá môi trường, điều kiện lao động bị ngược đãi, nợ nần chồng chất, cơ sở hạ tầng nghèo nàn, và buôn bán tình dục. Không còn nghi ngờ gì nữa, trên mạng lưới này, sự trỗi dậy của quyền bá chủ Trung Quốc đại diện cho một triển vọng tiêu cực và đầy đe dọa đối với hầu hết mọi quốc gia trên thế giới.
Do đó, trách nhiệm của quốc gia siêu cường và là đối thủ duy nhất của Trung Quốc trên thế giới, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, là phải ngăn chặn chính quyền này. Thật không may, trong những năm gần đây, nước Mỹ đã trở nên dần thỏa hiệp.
Chỉ riêng trong năm 2020, một năm mà đa phần thương mại toàn cầu bị gián đoạn và GDP giảm nhanh chóng, Hoa Kỳ vẫn trở thành nhà nhập cảng hàng hóa Trung Quốc lớn nhất thế giới, mang về cho ĐCSTQ khoản tiền khổng lồ 452 tỷ USD. Hơn nữa, người Trung Quốc đã thâm nhập vào hoạt động kinh doanh và tài chính của Hoa Kỳ ở hầu hết các cấp độ, mua lại các công ty của Hoa Kỳ, trở thành cổ đông lớn nhất trong nhiều ngành công nghiệp của Hoa Kỳ, mua bất động sản của Hoa Kỳ, ép buộc chuyển giao công nghệ của Hoa Kỳ cho Trung Quốc, và thu hút đại đa số hoạt động sản xuất của Hoa Kỳ về nước họ. Ở Chicago, nơi tôi sống, cơn sốt xây dựng bất động sản cao tầng sang trọng — góp phần gây ra tình trạng thiếu nhà ở trên toàn thành phố, giá cả tăng vọt, và một cuộc khủng hoảng khả năng mua nhà ở — đa phần là do đầu tư của Trung Quốc.
Thực tế là, một bộ phận lớn các tầng lớp ưu tú của Mỹ và hầu hết các ngành công nghiệp hiệu quả nhất đều đã bị người Trung Quốc mua. Big Tech, Wall Street, Hollywood, và các trường đại học đều phụ thuộc vào tiền và thị trường Trung Quốc để giữ cho lợi nhuận có xu hướng tăng lên. Hành vi của Trung Quốc trong hai thập niên qua rất giống với nước Nga trong những năm 1990, khi dưới thời ông Boris Yeltsin, một số ít đầu sỏ chính trị đã cướp bóc và bán tài nguyên của đất nước này để làm giàu cho bản thân trong khi người dân Nga bình thường chìm trong hỗn loạn và nghèo đói.
Hậu quả của việc này có thể thấy rõ nhất trong đại dịch COVID-19, khi gần như tất cả các tập đoàn, trường đại học, và giới truyền thông của Hoa Kỳ đều vội vã bảo vệ các hành động và việc ra quyết định của chính quyền Trung Quốc, giúp ĐCSTQ che đậy nguồn gốc của virus bằng cách cho rằng bất kỳ ai không đồng ý với đường lối chính thức của Bắc Kinh là “phân biệt chủng tộc” hoặc “lập dị” hoặc “người theo thuyết âm mưu.” Rõ ràng là ngành công nghiệp Hoa Kỳ đã chuyển giao việc thực hiện những khả năng căn bản nhất sang cho Trung Quốc: Hoa Kỳ, quốc gia công nghiệp tân tiến nhất về công nghệ trong lịch sử, thậm chí không thể tự sản xuất khẩu trang hoặc máy thở.
Trải qua hai chính phủ tổng thống hiện nay, Hoa Kỳ đã tuyên bố sẽ làm điều gì đó để ứng phó với mối đe dọa từ Trung Quốc: đưa nhiều hoạt động sản xuất và kinh doanh của Hoa Kỳ trở lại quê hương; củng cố khả năng phòng thủ của Hoa Kỳ; chống lại ảnh hưởng của Trung Quốc ở Thái Bình Dương, châu Âu, và Trung Đông; cũng như ngăn chặn các hành vi bất hợp pháp của Trung Quốc trong việc đánh cắp bí mật thương mại, ép buộc chuyển giao công nghệ, đầu tư thông qua các công ty vỏ bọc và tích hợp việc sử dụng lao động nô lệ vào chuỗi cung ứng toàn cầu. Tuy nhiên, cả hai chính phủ ông Trump và ông Biden còn xa mới đạt được những mục tiêu đó. Thực tế là, chính sách Trung Quốc của Mỹ thậm chí không còn thực sự do tổng thống Mỹ đưa ra nữa. Chính sách này được tạo ra bởi các nhóm vận động hành lang và lợi ích cũng như các tầng lớp đầu sỏ chính trị phụ thuộc vào thị trường Trung Quốc, bất chấp những tác động đối với người làm công ăn lương và người tiêu dùng bình thường của Mỹ.
Hy vọng duy nhất để ngăn chặn sự bành trướng ảnh hưởng của Trung Quốc là Hoa Kỳ, nhưng giới tinh hoa Mỹ đang bận rộn phá hoại các nguồn sức mạnh kinh tế và quân sự của Hoa Kỳ vì lợi ích của Trung Quốc nhằm làm giàu cho chính họ. Nếu quá trình này tiếp tục, đơn giản là sẽ không có hy vọng ngăn chặn một tương lai do Trung Quốc thống trị thế giới. Là một người đến từ Bắc Hàn, thật khó cho tôi để diễn tả tất cả những điều này đáng buồn như thế nào. Sự khủng khiếp của Bắc Hàn là bằng chứng tiêu biểu nhất về một thế giới thiên về Trung Quốc hơn sẽ trông như thế nào: thêm nhiều tội ác không kể xiết, thêm nhiều đau khổ tột cùng của con người, và thêm nhiều bóc lột khủng khiếp hơn nữa lên những người dân vô tội vì lợi ích của một hệ thống cán bộ đảng cộng sản. Thay vì chấm dứt cơn ác mộng Bắc Hàn, quyền bá chủ của Trung Quốc chỉ hứa hẹn sẽ lan truyền trải nghiệm của Bắc Hàn cho nhiều người hơn trên khắp thế giới.
Nhã Đan biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times