Cái giá của việc xóa bỏ hậu quả
Gần đây, có một vài video trực tuyến đáng chú ý về một người tốt bụng ở Portland, Oregon, đã đối đầu với những kẻ trộm và buộc những kẻ này phải bỏ lại vô số hàng hóa mà họ đã đánh cắp.
Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc hơn là sự phẫn nộ trắng trợn — của những tên trộm này!
Họ bĩu môi. Họ la hét. Họ chống trả. Ai mà dám ngăn cản họ đánh cắp bất cứ thứ gì họ muốn.
Những tên tội phạm này không hề e sợ bất kỳ hậu quả nào khi bước ra ngoài với những túi đồ không phải của mình. Những người này không hề quan tâm rằng việc phổ biến những thói hư tật xấu này của họ sẽ làm suy yếu toàn bộ kết cấu của xã hội.
Những điều thường thấy trong đại dịch đập phá và cướp bóc, cướp xe hơi, ẩu đả trên phi cơ khi đang bay, và xả súng thảm sát vào đêm thứ Bảy này cũng chính là sự bảo đảm rõ ràng rằng sẽ không có ai phải nhận hậu quả.
Niềm tin được miễn tội là lý do vì sao những tên côn đồ Antifa ở Atlanta lại quá táo tợn trong các cuộc tấn công bạo lực gần đây nhất của chúng vào cảnh sát.
Và tại sao lại không chứ, khi mà sau 120 ngày bạo loạn, cướp bóc, đốt phá, và tấn công trong mùa hè năm 2020 thì rốt cuộc chỉ có một vài cáo trạng đối với Antifa, một số ít hơn thì bị kết án, và hầu như không có ai bị kết án tù?
Thuyết “cửa sổ vỡ” về cách giữ gìn trật tự trị an trong những năm 1990 và 2000 cho thấy việc không trừng phạt ngay cả những vi phạm nhỏ sẽ sớm dẫn đến sự leo thang thành những tội ác bạo lực hơn.
Những người vô gia cư cho rằng các quy tắc lâu đời như cấm tiểu tiện, đại tiện, gian dâm, và chích thuốc trên vỉa hè là những điều hiển nhiên và không áp dụng cho họ. Có gì đáng ngạc nhiên không khi họ ngày càng không phải là nạn nhân của hoàn cảnh mà lại là những kẻ gây hại cho những người qua đường vô tội?
Tuy nhiên, khả năng răn đe không chỉ bị xói mòn từ dưới lên trên mà còn từ trên xuống dưới — và bởi một tầng lớp tinh anh cho rằng họ sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự hỗn loạn mà họ đã gây ra.
Cựu Giám đốc FBI Andrew McCabe thừa nhận rằng đã nói dối đến bốn lần với các nhà điều tra liên bang, rõ ràng với dự đoán trước rằng ông ấy sẽ không bao giờ bị truy tố.
Có thể thấy sự ngạo mạn tương tự ở cựu Giám đốc CIA John Brennan. Ông này thừa nhận đã nói dối — hai lần — sau khi tuyên thệ trước Quốc hội mà hoàn toàn không bị trừng phạt lần nào.
Cựu Giám đốc Tình báo Quốc gia James Clapper không chỉ nói dối sau khi tuyên thệ trước Quốc hội mà còn hớn hở tuyên bố rằng mình đã đưa ra câu trả lời “ít giả dối nhất.” Ông ấy cũng không phải đối mặt với bất kỳ hậu quả nào.
Liệu FBI và CIA có thể phục hồi danh tiếng đã bị hoen ố của mình nếu các giám đốc của họ biết trước rằng họ sẽ phải ngồi tù vì nói dối sau khi tuyên thệ trước chính phủ liên bang?
Đôi khi, vấn đề không chỉ là thiếu hình phạt xác thực cho hành vi phạm tội mà là sự bất cân xứng của các hình phạt.
Tại sao một số tội phạm bạo lực được phóng thích ngay trong ngày họ ẩu đả, sử dụng hung khí, hoặc bắn vào những người vô tội, trong khi những người phạm tội nhẹ hơn thì không được tha?
Các quốc gia cũng không khác gì con người. Nếu không tin rằng sẽ có một hình phạt nghiêm khắc dành cho những hành động khiêu khích của mình, thì họ sẽ không ngừng leo thang tính hung hãn của bản thân.
Tại sao các vận động viên chọn không chích vaccine thì bị cấm thi đấu ở Hoa Kỳ, trong khi có đến 6–7 triệu người nhập cư bất hợp pháp được chào đón vào đất nước này mà không có hộ chiếu, chích ngừa vaccine hoặc xét nghiệm COVID?
Và một khi hàng triệu người ở biên giới phía nam đó chứng kiến vài ngàn người vượt biên trái phép mà không bị trừng phạt ngay sau khi Tổng thống Joe Biden nhậm chức, thì họ đã ồ ạt tràn vào theo.
Tại sao chính phủ Mexico không bận tâm khi Hoa Kỳ yêu cầu họ đừng bật đèn xanh cho hoạt động nhập cư bất hợp pháp?
Tại sao Mexico City dung túng cho các nhà máy nội địa ở Mexico sản xuất thuốc fentanyl gây tử vong để xuất cảng sang phía bắc làm hơn 100,000 người Mỹ thiệt mạng mỗi năm?
Phương thức răn đe nào sẽ ngăn cản hàng triệu người nhập cảnh trái phép vào Hoa Kỳ hoặc ngăn fentanyl do Mexico sản xuất lấy đi mạng sống của người Mỹ trong một thập niên vừa qua nhiều hơn so với tất cả số người tử vong trong tất cả các cuộc chiến của chúng ta kể từ Đệ nhị Thế chiến?
Liệu Hoa Kỳ có nên đánh thuế 60 tỷ USD khoản kiều hối được gửi về Mexico hàng năm, chủ yếu là của những người cư trú bất hợp pháp ở đây và thường xuyên được nhận trợ cấp nhờ các quyền lợi mà chính các tiểu bang và liên bang của chúng ta cấp cho?
Mỹ quốc có nên công bố các băng đảng khủng bố quốc tế, dẫn độ bọn họ, và cấm tất cả đồng bọn và những kẻ tiếp tay cho bọn họ khỏi hệ thống ngân hàng toàn cầu hay không?
Trung Quốc cố ý chuyển cho Mexico các nguyên liệu thô để sản xuất fentanyl, với niềm tin rằng đó là một chiến lược đôi bên cùng có lợi với lợi nhuận rất lớn và sự thiệt mạng của rất nhiều thanh niên Mỹ.
Điều gì sẽ ngăn cản Trung Quốc thực hiện hành động thản nhiên gây hấn? Vẫn nhượng bộ thêm nữa ư? Phớt lờ hơn nữa về việc đại dịch COVID-19 có nguồn gốc từ Vũ Hán ư?
Hay việc trục xuất 350,000 sinh viên Trung Quốc khỏi các trường đại học Mỹ sẽ ngăn được việc xuất cảng fentanyl của họ? Hay là việc cấm các công ty Trung Quốc có quan hệ với chính quyền Cộng sản thu mua đất nông nghiệp của Mỹ?
Rõ ràng là, khi người Mỹ càng trở nên giàu có và tinh vi về mặt công nghệ, thì giới tinh anh của họ càng tin tưởng rằng họ có thể thay đổi bản chất nguyên thủy của con người, vốn đã được định hình và có thể dự đoán được qua thời gian và không gian.
Họ định nghĩa lại hành vi phạm tội như là một sự lựa chọn về lối sống hoặc là hình dung lại tên tội phạm như một kẻ có những bất bình chính đáng đối với xã hội mà hắn lật đổ.
Chính phủ ông Biden càng phớt lờ những kẻ làm hại chúng ta ở ngoại quốc, thì họ càng coi đó là điểm yếu của người Mỹ, nếu không muốn nói là sự suy đồi để lợi dụng khai thác thêm.
Kết quả là chúng ta có thể đoán trước được rằng thực tại này đang nguy hiểm.
Khi chính phủ tiểu bang và liên bang của chúng ta cho phép tội phạm và các quốc gia ngoại quốc gây tổn hại đối với những công dân tuân thủ luật pháp của chính quốc gia mình mà không bị trừng phạt, thì có gì ngạc nhiên khi thế giới văn minh mà chúng ta từng biết đã biến mất — được thay thế bằng luật rừng của ông [Thomas] Hobbes?
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times