Cách thức các hãng thông tấn lớn đã ngăn chặn hoạt động báo chí của tôi về COVID
Ghi chú từ sự kiểm duyệt chưa từng có từ trong nội bộ ngành.
Tình trạng khẩn cấp COVID-19 cuối cùng đã chấm dứt khi ngay cả những quốc gia nghiêm ngặt nhất — gần đây nhất là Hoa Kỳ — đã dỡ bỏ các hạn chế hà khắc về COVID. Sự tự do đã được khôi phục, nhưng đại dịch đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa về các thể chế nền tảng của xã hội chúng ta. Không thể phủ nhận rằng sự tham nhũng của FDA, CDC, Tòa Bạch Ốc, các Đại công ty Dược phẩm (Big Pharma) đã bị phơi bày — một chủ đề mà tôi đã đưa tin rất nhiều trong hơn một năm qua.
Đáng chú ý là ngành báo chí — một bộ lọc mà thông qua đó những người bình thường đang sống một cuộc đời bận rộn, hiểu được ma trận phức tạp của quyền lực, tiền bạc và sức ảnh hưởng — cũng đã bị vạch trần vì thân phận nô lệ kỳ lạ của ngành này đối với các sắc lệnh y tế công cộng và các công ty dược phẩm. Khi viết bài cho những hãng thông tấn nổi bật nhất kể từ năm 2020, tôi đã nhìn thấy sự suy tàn từ bên trong. Mặc dù tôi đã do dự chia sẻ kinh nghiệm của bản thân khi va chạm với bộ máy truyền thông từ bên trong nội bộ ngành — vì sự an toàn về tài chính và uy tín của mình — giờ đây tôi cảm thấy phấn khích khi đưa vấn đề này ra thảo luận sau khi bắt đầu với nền tảng tạo bản tin mới cho người viết – Substack cùng với Tiến sĩ Jay Bhattacharya.
Một trong những lý do khiến tôi bất ngờ tìm thấy chính mình trong ngành báo chí đó là một khả năng thực sự để lên tiếng về sự thật trước quyền lực, trình bày những quan điểm hoàn toàn mới lạ, và thách thức tính chính thống của thể chế.
Những bước đột phá lớn đầu tiên của tôi bước vào ngành này là về các chủ đề như trải nghiệm của tôi với nạn phân biệt chủng tộc từ thời thơ ấu đã ảnh hưởng đến quan điểm của tôi về quan hệ chủng tộc như thế nào, tội lỗi và chính trị bản sắc của người da trắng đã hủy hoại diễn ngôn của chúng ta ra sao, cũng như cách thức các cuộc bạo loạn của Black Lives Matter năm 2020 đã tàn phá các cộng đồng thiểu số nghèo.
Những bài viết mà tôi có lẽ tự hào nhất là sự bùng nổ bạo lực thành thị ở Minneapolis sau hậu quả của vụ George Floyd và hiện tượng mới về phụ nữ châu Á kiếm được nhiều tiền hơn đàn ông da trắng ở Hoa Kỳ.
Tư tưởng không chính thống và cam kết không lay chuyển của tôi đối với sự thật — dù điều đó khiến tôi trông có vẻ là một người theo cánh hữu, hay cánh tả, hay chỉ là một kẻ lập dị trong nghệ thuật (đôi lúc là như vậy) — đã không giúp tôi có một chuyên mục hàng tuần trên New York Times, nhưng điều đó đã giúp tôi có một số bài viết nổi bật trong một số tờ báo hàng đầu có khuynh hướng tự do và bảo tồn truyền thống, chẳng hạn như The New York Post, The Globe and Mail, Foreign Policy Magazine, The Grammys (vâng, các giải thưởng âm nhạc — một lĩnh vực trực tuyến của họ), và những hãng thông tấn khác.
Cho đến khi mọi việc không diễn ra như vậy nữa.
Là người theo đường lối không chính thống về chủng tộc, giới tính, chính sách, tôi nghĩ rằng mình đã được miễn nhiễm trước sự kiểm duyệt biên tập. Tuy nhiên, khi đại dịch ngày càng bị chính trị hóa trong suốt năm 2021 và 2022 với việc tung ra vaccine và các quy định bắt buộc đối với công chúng, xã hội của chúng ta dường như rơi vào trạng thái rối loạn tâm thần tập thể nặng nề hơn nữa, như nhà tâm linh Eckhart Tolle đã quan sát một cách sáng suốt.
Trong một năm rưỡi đầu tiên của đại dịch, tôi đã không đưa ra bất kỳ quan điểm công khai nào về vấn đề dịch tễ học phức tạp đòi hỏi chuyên môn hợp pháp để định hướng. Bên cạnh đó, tôi thường xuyên viết về chủng tộc, BLM, và chính sách vào mùa hè năm 2020. Sau đó, vào mùa hè năm 2021, Thủ tướng Canada Justin Trudeau và các nhà lãnh đạo cấp tỉnh đã công bố các quy định bắt buộc về vaccine trên toàn quốc. Đột nhiên, việc đến phòng tập thể dục, nhà hàng, và các cuộc tụ họp đông người là điều kiện để chích một liều vaccine mRNA ngừa một loại virus có nguy cơ tử vong chỉ dưới 0.003% đối với những người ở độ tuổi của tôi.
Tôi bắt đầu kiểm tra xem đây có phải là quyết định y tế đúng đắn cho sức khỏe của mình hay không. Sau khi xem xét kỹ lưỡng dữ liệu tốt nhất hiện có, tôi nghĩ rằng đây không phải là một quyết định đúng đắn. Tôi không cho rằng vaccine ngừa COVID sẽ là một bản án tử đối với mình ngay tức thời, nhưng tôi không nhận thấy bằng chứng rõ ràng về lợi ích đối với những người khỏe mạnh ở độ tuổi 20. Tình cờ tôi lại rơi vào nhóm nhân khẩu học có nguy cơ cao nhất mắc phải các tác dụng phụ nghiêm trọng của vaccine — viêm cơ tim hoặc viêm màng ngoài tim (viêm tim). Trong số các dữ liệu toàn diện, chặt chẽ nhất mà chúng ta có về viêm cơ tim do vaccine là của Tiến sĩ Katie Sharff, người đã phân tích một cơ sở dữ liệu từ Kaiser Permanente. Bà nhận thấy tỷ lệ viêm cơ tim sau liều thứ hai là 1/1,862 ở nam thanh niên từ 18–24 tuổi. Đối với các bé trai từ 12–17 tuổi, tỷ lệ là 1/2,650. Nghiên cứu tại Hồng Kông cho thấy những con số gần như giống hệt.
Do bối rối và đang tìm kiếm sự minh bạch, tôi đã liên lạc với Tiến sĩ Jay Bhattacharya — một trong những người ủng hộ chính sách y tế công cộng hợp lý nhất trong suốt đại dịch — và ông ấy đã xác thực những mối lo ngại sâu sắc của tôi về an toàn của vaccine và chính sách y tế công cộng hà khắc trên quy mô rộng hơn.
Thất vọng vì chính phủ ép buộc tôi thực hiện một thủ tục y tế không mang lại lợi ích tốt nhất cho bản thân, tôi đã quyết định viết về sự bất công này trên một số tờ báo đã đăng bài viết của tôi trước đây.
Ngay lập tức, tôi đã vấp phải sự kháng cự mạnh mẽ thuộc dạng mà tôi không bao giờ ngờ tới. Sự khước từ mà tôi đã trải nghiệm khi giới thiệu các bài viết khác nhau về các quy định bắt buộc liên quan đến COVID — đã được báo cáo, đưa ra ý kiến, dựa trên quan điểm của các chuyên gia khoa học có uy tín, v.v — là điều chưa từng có. Ngay cả những biên tập viên mà tôi coi là đồng minh — xuất bản những bài báo phân cực chẳng hạn như “ngụy biện về đặc quyền của người da trắng” hoặc tại sao cuốn sách hướng dẫn về phân biệt chủng tộc nổi tiếng cuối cùng của tác giả Robin DiAngelo lại thúc đẩy “hình thức hạ thấp nhân tính đối với các nhóm chủng tộc thiểu số” — cũng ác cảm đối với công việc của tôi khi đặt câu hỏi về các chính sách bắt buộc chích vaccine đáng ngờ về mặt khoa học trên cơ sở tự chủ về cơ thể và tự do y tế.
Rất nhiều biên tập viên đã tuyên bố rõ ràng rằng hãng thông tấn của họ “ủng hộ vaccine” và không muốn đăng bất cứ bài báo nào có thể thúc đẩy một nhóm nhỏ “do dự chích vaccine” — ngay cả ở những nhóm người trẻ, khỏe mạnh mà chúng ta vẫn chưa có dữ liệu về việc giảm tỷ lệ mắc bệnh nghiêm trọng hoặc tử vong. Một biên tập viên đã phản hồi ý kiến của tôi về việc thiếu cơ sở dịch tễ học đối với các quy định về vaccine như sau:
“Tờ báo này đã và đang khuyến khích mọi người chích ngừa Covid. Chúng tôi không muốn thúc đẩy sự do dự chích ngừa vaccine, vì sẽ khiến mọi người bị bệnh nặng và tử vong.”
“Các ký giả cần phải có trách nhiệm trong việc không gây mất lòng tin vào các hướng dẫn về sức khỏe cộng đồng nhằm giữ an toàn cho chúng ta.”
Một biên tập viên khác đã nói rõ một cách buồn phiền sau một vài bài viết không thành công rằng toàn bộ hãng thông tấn không muốn xuất bản bất cứ điều gì khác với lời khuyên về vaccine phổ quát của CDC và FDA (đã bị những người như giáo sư Vinay Prasad và Tiến sĩ Tracy Beth Høeg, các bác sĩ, các tiến sĩ chỉ trích mạnh mẽ):
“Tôi sẽ từ chối.”
“Như tôi đã nói nhiều lần trước đây, chúng tôi là một tờ báo ủng hộ việc chích ngừa, và cá nhân tôi chỉ ước ao rằng mọi người đều đã được chích ngừa. Mặc dù tôi tôn trọng quyết định không làm như vậy của anh (và tôi đồng ý rằng thời gian giam giữ đối với những người không làm như vậy là quá mức cần thiết), nhưng tôi không hào hứng với các bài bình luận thậm chí có vẻ như họ đang lập luận phản đối việc chích ngừa Covid hay bất cứ điều gì khác.”
Tôi đã nỗ lực tìm cách tận dụng một câu chuyện thời sự nóng hổi — vì mọi người làm công việc tự do đều học cách để làm điều đó — tôi bắt đầu gửi các bài viết về những câu chuyện lan truyền nhanh chóng về các vận động viên bị cấm thi đấu do cá nhân họ lựa chọn không chích vaccine. Đáp lại đề nghị của tôi về sự thất bại của ngôi sao quần vợt Novak Djokovic, một biên tập viên đã bày tỏ sự khinh miệt hoàn toàn của ông ấy đối với anh Djokovic:
“Tôi không muốn có một bài báo nào ủng hộ những người từ chối chích vaccine. Theo tôi, những người như vận động viên Djokovic, những người từ chối chích ngừa, thì tự mình bụng làm dạ chịu mà thôi.”
“Họ không phải là những anh hùng.”
Bài viết của tôi về ngôi sao NBA Kyrie Irving, người đã phải ngồi ngoài sân ở một số trận thi đấu cho Brooklyn Nets vì một số rủi ro không xác định mà anh ấy gây ra cho xã hội với tư cách là một vận động viên không chích ngừa, một biên tập viên mà tôi rất thân thiết đã nói rõ ràng về sự bất đồng sâu sắc của cô ấy:
“Xin lỗi Rav, nhưng tôi hoàn toàn không đồng ý với anh về vấn đề này. Hãy gửi bài viết đến nơi khác.
“Vận động viên Kyrie Irving đã từ chối giúp công chúng thoát khỏi đại dịch và giờ anh ta đang phải gánh chịu hậu quả. Đó là tại anh ta mà thôi.”
Trong một vài trường hợp, tôi đã thử đưa tin về cuộc tranh cãi liên tục leo thang về COVID của nhà bình luận Joe Rogan. Trong một số bài viết của mình, tôi đã xem xét nhiều góc độ khác nhau, chẳng hạn như có bao nhiêu chuyên gia khoa học có uy tín — ví dụ như Tiến sĩ Bhattacharya, giáo sư Makary, Prasad và những người khác — phù hợp với quan điểm phản đối các quy định bắt buộc của ông Rogan hơn là chính phủ và các cơ quan y tế công cộng. Đây là hai phản hồi của biên tập viên mà tôi nhận được khi viết một tin thời sự về cuộc tranh cãi kỳ lạ trong nhận xét của ông Rogan rằng những người trẻ ở độ tuổi 20 không cần chích vaccine COVID (tháng 05/2021):
“Anh Rav này, chúng tôi không hứng thú với việc đưa những tin tức như thế này.”
“Tôi nghĩ ông Rogan đang gây nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng của trẻ em và thanh niên với hoạt động tuyên truyền phản đối vaccine của mình — và anh cần phải có trách nhiệm hơn trong việc đưa tin tức của mình với tư cách là một ký giả.”
“Tôi không hứng thú với tin tức về ông Rogan. Điều đó có thể dễ dàng bị hiểu là chống vaccine và chúng tôi muốn tránh xa điều đó.”
“Tôi không muốn có bất kỳ sự mơ hồ nào về vấn đề này.”
Phong độ cao nhất
Một tờ báo, với toàn bộ nhiệm vụ ngay từ đầu là vạch trần và phá bỏ tính chính thống của thể chế, đã xem các quan điểm chủ đạo về khuyến nghị chích vaccine như thể đó là một nguyên tắc chỉ thị mà hoàn toàn không phê phán. Biên tập viên này, người đã “tạo nền tảng” cho công việc của tôi, giải thích tính hợp lý thường có của việc cảnh sát bắn những kẻ tình nghi bạo lực quá khích, mang tính đe dọa — một lần nữa, điều này phù hợp với quan điểm không chính thống của họ — đã phản đối bất kỳ quan điểm nào chỉ trích các quy định chích vaccine. Đáp lại một trong những bài viết của tôi về nguy cơ viêm cơ tim do vaccine gây ra ở nam thanh niên bị hạ thấp, ông ấy trả lời:
“Rav này, xin lỗi nhưng chúng tôi sẽ không xuất bản bất kỳ bài viết nào phản đối vaccine.”
“Tôi nghĩ rằng rủi ro này hoàn toàn bị thổi phồng và khuếch đại bởi các chuyên gia cánh hữu, những người không quan tâm đến sức khỏe cộng đồng. Đây là những loại vaccine an toàn nhất mà chúng ta từng có và hầu như mọi người đều tìm cách để hưởng lợi.”
Không quan điểm nào trong số này dựa trên các phân tích khoa học nghiêm ngặt — tất cả đều dựa trên sự tin tưởng ngây thơ vào các cơ quan y tế công cộng và các công ty dược phẩm.
Hóa ra, theo tất cả các nhận định hiện tại, vaccine mRNA là sản phẩm dược phẩm do chính phủ thúc đẩy nguy hiểm nhất trong lịch sử. Phân tích độc lập của ông Fraiman và các đồng nghiệp về dữ liệu an toàn của Pfizer và Moderna trên tạp chí y khoa Vaccine cho thấy các vaccine mRNA COVID có tỷ lệ tác dụng phụ là 1 trên 800 — cao hơn đáng kể so với các loại vaccine khác trên thị trường (thường trong phạm vi 1 trên một triệu tỷ lệ biến cố bất lợi).
Do sự kiểm duyệt ngày càng gắt gao mà tôi phải đối mặt, cuối cùng tôi đã tự xuất bản các cuộc điều tra về bệnh viêm cơ tim do vaccine của mình, gồm một tin về việc một nhân viên chấp pháp 38 tuổi trong khu vực của tôi suýt mất mạng vì bệnh viêm cơ tim cấp tính do vaccine sau khi anh này bị buộc chích ngừa hai mũi trái với ý muốn của anh.
Vào thời điểm mà các quan chức chính phủ và các quan chức y tế công cộng đang tích cực lừa dối công chúng, trách nhiệm quan trọng của các kênh truyền thông là buộc họ phải chịu trách nhiệm. Quyền lực không được kiểm soát — khi không được quần chúng công nhận — di căn và biến thành sự kiểm soát chuyên chế. Đây là cách mà quý vị để cho FDA chấp thuận và đề nghị mũi chích bổ sung “thể lưỡng trị” mới cho tất cả người Mỹ — trẻ nhỏ từ 6 tháng tuổi — dựa vào thử nghiệm trong phòng thí nghiệm trên tám con chuột (với việc Tòa bạch Ốc thay mặt họ quảng cáo một cách thiếu thận trọng).
Khi phương tiện truyền thông thất bại, nền văn minh bắt đầu lỏng lẻo. Quyền lực này kéo theo nạn tham nhũng nhiều hơn và tính đồng nhất của các kênh truyền thông được củng cố, gắn kết chặt chẽ và ngày càng trở nên nguy hiểm để đặt câu hỏi.
Đây là trải nghiệm của tôi trong hai năm qua.
Một ngành công nghiệp đã bị tổn hại dưới thời ông Trump và chủ nghĩa thức tỉnh đã hoàn toàn sụp đổ trong một đại dịch toàn cầu. Xung đột của tôi với bộ máy nội bộ này không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về sự thiên vị của giới truyền thông khuynh tả (một thực tế đã có trong nhiều thập niên), mà — như tôi đã ám chỉ nhiều lần rằng — ngay cả những người làm việc trong các hãng thông tấn thay thế và thuộc cánh hữu đã từ chối phát sóng bất kỳ hình thức bác bỏ nào đối với các quy định bắt buộc y tế công cộng độc đoán.
Đây là lý do tại sao các mô hình của cánh tả so với cánh hữu đã lỗi thời. Nhiều “người thuộc phái bảo tồn truyền thống” đã hoàn toàn tin theo lời tuyên truyền về sức khỏe cộng đồng trong khi một số nhà tư tưởng cấp tiến truyền thống — chẳng hạn như các ông Russell Brand, Matt Taibbi, Jimmy Dore và Glenn Greenwald (bất kể quyết định y tế cá nhân của họ) — phản đối mạnh mẽ các quy định về COVID trên cơ sở các nguyên tắc nền tảng, xã hội.
Tôi gần như không muốn chia sẻ cảm xúc trong thâm tâm về sự từ chối gây ra sự bất mãn (và tổn thất tài chính) mà tôi phải đối mặt trong hai năm với tư cách là một ký giả mà trước đây đã được chào đón ở các hãng tin lớn, nhưng đủ để nói rằng tôi cảm thấy vô cùng bế tắc, bất lực, bức xúc và lạc lõng. Một số biên tập viên đã nói ở trên khuyên tôi nên tiếp tục những tin tức về “văn hóa tẩy chay,” “chính trị bản sắc,” “chủng tộc” và những nội dung còn lại. Mặc dù tất cả những vấn đề đó vẫn còn gây lo ngại sâu sắc, nhưng đề nghị về việc bị đẩy vào một chủ đề cụ thể trong khi bị kiểm duyệt ở một chủ đề khác đáng báo động hơn rất nhiều ở cấp độ xã hội (“hãy chích vaccine, hoặc mất việc”) thật là ghê tởm đối với tôi.
Tôi từ chối bị kiểm duyệt.
Tôi sẽ không cứ mãi viết những tin tức về chủ nghĩa thức tỉnh đang vượt khỏi tầm kiểm soát trong các lĩnh vực thiên tả của xã hội để có được những cú nhấp chuột, cũng như có được số tiền lương ổn định trên các trang web phái bảo tồn truyền thống, những người chỉ muốn cung cấp cho độc giả của họ một câu chuyện.
Hôm nay, tôi đã không còn phẫn nộ và tuyệt vọng, chờ đợi một trong những biên tập viên trước đây cho tôi một cơ hội nữa. Giờ đây tôi đã bắt đầu công việc kinh doanh mới, độc lập của mình trên nền tảng này — The Illusion of Consensus (Ảo tưởng về sự đồng thuận) — và tôi mong muốn mang lại nội dung mới, thú vị cho độc giả của mình.
Cảm ơn những người đã giúp chia sẻ và lan rộng một số tin tức mà tôi đã viết một cách độc lập trên Substack cá nhân của mình (với lượng độc giả nhỏ và lợi ích tài chính tối thiểu) chẳng hạn như người chủ trì chương trình Ben Shapiro, tác giả Jordan Peterson, nhà bình luận Joe Rogan và ký giả Glenn Greenwald.
Khi tôi tiến bộ trên con đường báo chí không ngừng phát triển của mình để phơi bày sự thật, tôi hy vọng quý vị sẽ tiếp tục ủng hộ công việc của tôi.
Đăng lại với sự cho phép từ “The Illusion of Consensus” Substack và podcast
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times