Bộ phim ‘Finding Courage’: Hành trình tìm kiếm Sự thật, Thiện lương và Dũng khí
Bộ phim tài liệu ‘Finding Courage’ (Đi tìm dũng khí) kể về câu chuyện của một gia đình Trung Quốc bị đàn áp dưới bàn tay của Trung Cộng.
Hãy tưởng tượng việc bị bỏ tù, bắt bớ và tra tấn trong hơn một thập niên. Hãy tưởng tượng cơ thể của cô em gái bị tra tấn đến chết và bị chiếm giữ trong gần 20 năm bởi chính những kẻ đã từng tra tấn bạn. Hãy tưởng tượng cháu trai đang tuổi đi học của bạn bị bắt cóc để ép buộc bạn phải ký nhận giao xác em gái cho chính quyền. Và bây giờ hãy tưởng tượng bạn có được ân điển để tiếp tục mỉm cười, yêu đời và thực hành môn tu luyện tinh thần mà vì nó bạn đã bị bức hại. Khi bạn xem bộ phim ‘Đi tìm dũng khí’ với những cảnh quay tuyệt đẹp và nhạc nền xuất sắc, bạn sẽ không cần tưởng tượng.
Sông Hoàng Hà nước đục vốn từng được xem là “cái nôi của nền văn minh Trung Hoa”. Nhưng nó thay đổi dòng chảy nhanh chóng và thất thường đến mức người ta còn gọi nó là “nỗi buồn Trung Hoa”. Tương tự như vậy, Pháp Luân Công, môn tu luyện từng được Trung Cộng ủng hộ, đột nhiên trở thành mục tiêu đàn áp của chính quyền này nhanh hơn cả dòng chảy Hoàng Hà thay đổi trạng thái.
“Bôi nhọ thanh danh.
Vắt kiệt tài chính.
Hủy hoại thân thể.”
—Trích từ một mệnh lệnh năm 1999 của Tổng Bí thư Trung Cộng Giang Trạch Dân
Leo Wang kể: “Cha mẹ tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho cả nhà vào năm 1994. Tất cả chúng tôi đều trở thành học viên. Một ngày vào năm 1999, Trung Cộng phát động cuộc đàn áp. Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh”. Vợ ông, Sophia, cho biết thêm: “Chúng tôi đã là một gia đình hạnh phúc, chăm chỉ làm việc, cả hai đều là kỹ sư cơ khí. Chúng tôi được tôn trọng và được tự do thực hành đức tin của mình. Kefei, em gái của Leo, bị bắt vào tháng 8 năm 2001. Và sau đó là Leo…”, giọng cô đứt quãng.
“Một ngày nọ, Leo không về nhà.” Trung Cộng hiếm khi, thậm chí không bao giờ, gọi cho thân nhân trong gia đình để thông báo về các vụ bắt giữ; không ai biết điều gì đã xảy ra. Cách hành xử không minh bạch đó đã cho phép cơ quan chức năng của Trung Cộng hỏa táng bất hợp pháp các tù nhân mà không cần thông báo cho gia đình.
“Tôi đã rất sợ hãi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với chồng mình”, Sophia nói.
20 ngày sau, một người bạn tù gọi điện cho biết Leo còn sống. Người bạn tù nói với cô rằng anh chưa từng thấy ai bị đánh đập dã man như vậy. Anh bảo Sophia chuẩn bị tinh thần cho cái chết của Leo.
“Thế giới của tôi tan vỡ. Bầu trời như đổ sập xuống”, Sophia nói.
Khi Sophia và con trai Martin được phép gặp Leo thì đã tròn 1 năm họ xa cách.
Martin nói: “Các luật sư thậm chí không được phép giúp đỡ, nếu không họ sẽ bị mất giấy phép hành nghề. Trong suốt 6 tháng, tôi đã không ngủ. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cha tôi. Trong lần đầu tiên chúng tôi gặp ông, cha nói rằng cha ổn, nhưng trông ông ấy rất tệ.”
Mục tiêu săn lùng nhiều nhất của Trung Cộng là những học viên Pháp Luân Công sở hữu máy in hoặc có thể tiếp cận các địa điểm in ấn, và những người làm sách và tài liệu Pháp Luân Công.
“Leo làm công việc in ấn của anh ấy, và tôi đã làm phần việc của tôi, nhưng chúng tôi hiếm khi trao đổi với nhau”, một em gái khác của Leo, cô Dịch Phi, cho biết. “Chúng tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi bị bắt, chúng tôi không thể bị ép buộc phải tiết lộ nhiều thông tin.” Leo bảo trì máy photocopy, trong khi cô Dịch Phi giúp sản xuất và phân phối các tài liệu in.
Trung Cộng đã bắt cả hai chị em Dịch Phi và Khả Phi trong cùng một cuộc biểu tình. Họ bị đánh đập và bị chích dùi cui điện vào da thịt. Chồng của cô Dịch Phi, ông Gordon, là một nhà báo và ông đã có thể xin trả tự do cho vợ mình.
Như đã thấy trong phim, lòng dũng cảm và sự kiên trì của Gordon đã được đền đáp khi anh quay lén được cảnh bên trong nhà tù, thậm chí anh còn có nguy cơ bị bắt rất cao khi quay phim bên trong Nhà xác Long Phượng. Gordon và cô con gái Ava đã cùng giúp Dịch Phi trốn sang Hoa Kỳ, trong khi họ vẫn ở lại Trung Quốc. Thật không may, Gordon không thể làm gì để giải thoát cho em dâu Khả Phi của mình.
Bốn tháng sau, cô Vương Khả Phi thiệt mạng.
Các nhà chức trách đã cho phép Dịch Phi nhìn thoáng qua cái xác đông bán khỏa thân của em gái mình. “Các phần trên cơ thể em ấy bị thâm đen và sưng tấy. Tôi nói, ‘Khả Phi, Khả Phi, đừng làm chị sợ. Em không thể chết!’”
Khi nỗ lực buộc Khả Phi “điểm chỉ tên” và từ bỏ tu luyện nhưng bất thành, họ đã đánh đập và tra tấn cô dã man. Cai ngục đã dùng kim chọc vào mắt để cô không thể ngủ. Cô ấy không bao giờ nói chuyện.
Cô em gái út Tifei chia sẻ: “Tôi đã rất sợ hãi, nhưng tôi không bao giờ từ bỏ tu luyện. Thế giới phải biết điều gì đã xảy ra với chị gái chúng tôi. Điều này không thể xảy ra với con người. Tôi nhớ rằng sau khi họ bắt đầu cuộc đàn áp, chúng tôi đã ra mặt ít nhất có thể. Những người từng là bạn bè giờ đây luôn giữ khoảng cách vì họ biết chúng tôi là các học viên. Bản thân tôi đã ở trong trại lao động của Trung Cộng trong hai tháng.”
“Nhà của chúng tôi cũng không khá hơn. Chúng tôi lúc nào cũng sợ hãi. Nhà của chúng tôi giống như một nhà tù thứ hai.”
Khi được hỏi về việc kiểm soát của Trung Cộng ở Trung Quốc, Leo Wang nói đơn giản: “Tôi nghĩ Trung Quốc giờ đây như một nhà tù – một nhà tù đầy những tù nhân.”
Leo Wang nói rằng trong số những người ông gặp trong tù, ông đã thuyết phục đến 200 người tin vào các nguyên tắc Chân, Thiện, Nhẫn. Một số người trong đó là lính canh, nhưng hầu hết là tù nhân. Một số cai ngục thực sự bắt đầu gọi ông là “Ngài Vương”.
Sau khi được thả, Leo đã mất một năm để tập đi.
Stephanie Li là thông dịch viên kiêm phát ngôn viên của gia đình, đồng thời là nhà sản xuất điều hành của bộ phim. Cô và chị gái của mình đều là học viên. Chị của cô cũng bị Trung Cộng bắt giữ. Cô nói: “Những điều này đang xảy ra hết lần này đến lần khác.”
Một cảnh báo cho Hoa Kỳ
Stephanie Li nói: “Trong nhiều thập niên, chúng tôi, những người Trung Quốc thiện lương, đã cố gắng cảnh báo cho Hoa Kỳ về Trung Cộng. Ít người lắng nghe. Chúng tôi biết Trung Cộng đã xâm nhập vào đất nước này. Chúng tôi đã biết điều này từ nhiều thập niên trước. Chúng tôi biết họ có thể làm được điều đó.”
Với các tin tức về mối quan hệ có chủ đích của Eric Swalwell với gián điệp Trung Cộng, mối quan hệ của Đại Học New York với những người cộng sản Trung Quốc, và cảnh báo của Bộ Ngoại giao rằng “Trung Quốc thực sự là mối đe dọa đối với chủ quyền của Hoa Kỳ”, cảnh báo của cô Li là rất có cơ sở.
Người Trung Quốc có một câu nói liên quan đến sông Hoàng Hà, “30 năm sông chảy về đông và 30 năm sông chảy về tây…” Trong 19 năm, thi thể của Vương Khả Phi vẫn bị đóng băng trong Nhà xác Long Phượng trong khi gia đình cô vẫn chờ đợi tình thế sẽ thay đổi, ai đó động lòng trắc ẩn sẽ trả lại xác của cô ấy cho họ.
Cô Vương Dịch Phi đã hứa với em gái và người cha sắp qua đời của cô rằng cô sẽ lấy đủ dũng khí để đòi hỏi câu trả lời cho cái chết của em gái mình. “Ai đã làm điều này với em ấy? Họ phải chịu trách nhiệm. Chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi họ trả lại xác em ấy cho chúng tôi.”
Tục ngữ Trung Quốc có câu: “Thủy tích thạch xuyên” (tạm dịch: Từng giọt nước nhỏ lâu ngày xuyên qua đá – Nước chảy đá mòn). Nếu đúng vậy, thì “Đi tìm dũng khí” là giọt nước đầu tiên trong dòng chảy không ngừng mà gia đình Wang nguyện sẽ thực hiện trong cuộc chiến trả lại tự do cho xác cô em gái khỏi bức tường đá của Trung Cộng.
Trailer:
Xem phim tại FindingCourageMovie.com và sử dụng mã “finding courage” để được giảm giá 25%. Nghe ca khúc “Courage Is Found” của bộ phim do Mika Hale trình bày tại http://ept.ms/CourageIsFound. Để tham gia cuộc chiến tìm tự do cho thân xác cô Vương Khả Phi, hãy truy cập FreeSistersBody.com
Mark Lentine, người gốc Nam Philadelphia, đã viết và chỉ đạo xuất bản ở cả hai vùng bờ biển. Hiện anh đang cư trú tại Hemet, California.
Mark Mentine
Phương Du biên dịch
Xem thêm: