Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ nên công nhận tội ác diệt chủng của Trung Quốc đối với Pháp Luân Công
Ngoại trưởng Antony Blinken nên nhanh chóng hành động để Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ công nhận tội ác diệt chủng của Trung Quốc đối với Pháp Luân Công. Bằng chứng đáng tin cậy mới đây được hàng chục chuyên gia nhân quyền chính thức của Liên Hiệp Quốc từ nhiều nơi trên thế giới ủng hộ, cho thấy Bắc Kinh đang thảm sát một lượng lớn tù nhân là học viên Pháp Luân Công một cách phi pháp—cũng như người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ, Phật tử Tây Tạng, và những người theo đạo Cơ đốc—trong một kế hoạch đồi bại, nếu khả dụng, nhằm mục đích buôn bán nội tạng của họ.
Điều này không chỉ phi đạo đức, mà còn đe dọa phá vỡ toàn bộ trật tự nhân quyền thế giới. Cần có áp lực toàn cầu để ngăn chặn những vụ sát nhân và bức hại đáng sợ này, và chấm dứt thu hoạch nội tạng phục vụ cho ngành du lịch cấy ghép “theo yêu cầu.”
Vào tháng Một, ngoại trưởng đương thời Mike Pompeo đã khẳng định hành vi diệt chủng của Trung Cộng đối với người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ, các nhóm dân tộc thiểu số và tôn giáo khác ở Tân Cương—một sự khẳng định mà ông Blinken cũng đã xác nhận ngay sau đó.
Một nhóm người khác ở Trung Quốc, Pháp Luân Công, một môn tu luyện của Phật gia với học viên đa số là người Hán, đang đối mặt với mối đe dọa diệt chủng. Hai thập kỷ trước, Bắc Kinh đã gán cho Pháp Luân Công là một “tà giáo” nên bắt đầu xóa sổ môn tu luyện này. Việc thu thập bằng chứng từ nhiều nguồn tin cậy dẫn đến kết luận không thể chối cãi rằng Bắc Kinh đang thực hiện việc xóa sổ một phần hoặc toàn bộ học viên Pháp Luân Công. Điều này đúng với định nghĩa về tội ác diệt chủng theo luật pháp quốc tế.
Pháp Luân Công do ngài Lý Hồng Chí sáng lập tại Trung Quốc vào năm 1992. Đây là một môn tu luyện cả thân lẫn tâm gồm các bài tập tinh thần và thiền định. Theo nhà cầm quyền [tại Trung Quốc], [số lượng người tập luyện môn này] đã nhanh chóng tăng lên ít nhất [từ] 70 triệu học viên đến 100 triệu học viên–trong một ước tính khác. Trung Cộng, với số lượng thành viên ít hơn đáng kể, đã coi cộng đồng phổ biến này và phương châm của họ, “Chân, Thiện, Nhẫn” là một thách thức về ý thức hệ ngoài tầm kiểm soát của nhà cầm quyền. Vào năm 1999, Trung Cộng đã cấm Pháp Luân Công và bắt đầu một chiến dịch bức hại sâu rộng chống lại cộng đồng này.
Một số học viên đã bị bỏ tù và bị kết án dài hạn; những người khác bị giam giữ trong các “nhà tù chuyên biệt” bí mật, hoặc trong các viện tâm thần. Nhiều người bị tra tấn tàn bạo, và một số người khác được tin là đã mất tích sau khi bị bắt giữ. Sự hiện diện công khai của môn tu luyện này, điển hình là các nhóm luyện những bài công pháp chậm rãi trong các công viên, đã bị hủy bỏ. Cũng vào thời điểm này, các bác sĩ Trung Quốc bắt đầu thực hiện các ca cấy ghép nội tạng và chỉ trong vòng vài năm, những câu chuyện bắt đầu lan truyền rằng các quan chức Trung Quốc đã mổ lấy các nội tạng sống để ghép tạng từ các tử tù—và các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công—để bán cho bệnh nhân trong và ngoài nước tại các bệnh viện ghép tạng phát triển ồ ạt ở Trung Quốc.
Khi nhà nghiên cứu Matthew Robertson trình bày tài liệu trong một phiên báo cáo tại Quỹ Jamestown, thoạt đầu phía Bắc Kinh đã bác bỏ những cáo buộc này, sau đó vào tháng 04/2006 họ đã thay đổi luận điệu, khi nói rằng thực ra các tử tù chính là một nguồn cung cấp nội tạng. Ông Robertson đã các bằng chứng thuyết phục cho rằng những học viên Pháp Luân Công bị giam giữ nằm trong số các nạn nhân. Cụ thể, ông viết:
“Có một danh sách dài các cuộc điện thoại gọi tới các bệnh viện ghép tạng tại Trung Quốc do các nhà điều tra bên ngoài Trung Quốc đóng vai là bệnh nhân, thân nhân và các bác sĩ. Các nhà điều tra này đã nhận được lời gợi ý từ các y tá và bác sĩ nói rằng nội tạng luôn có sẵn theo yêu cầu. Trong một số cuộc gọi này, nhân viên bệnh viện tuyên bố rằng nguồn tạng này đến từ các học viên Pháp Luân Công.”
Tài liệu của ông Robertson cũng cho thấy rằng những người thực hiện cấy ghép và thành viên Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công đôi khi là cùng một người. Bằng chứng của ông là tiến sĩ Trịnh Thọ Sâm (Zheng Shusen), một bác sĩ phẫu thuật gan hàng đầu và là phó chủ tịch của Hiệp hội Y khoa Trung Quốc, người đã quảng bá cho bệnh viện tư mà ông và vợ ông đã thành lập rằng, “đây là một chuyên khoa cấy ghép nội tạng khẩn cấp, đặc biệt trong thời gian ngắn.” Đến năm 2017, ông Trịnh còn đảm nhiệm chức vụ chủ tịch Hiệp hội chống tà giáo tỉnh Chiết Giang–một tổ chức đàn áp Pháp Luân Công, trong lời tựa cho một cuốn sách năm 2009, ông đã viết rằng Pháp Luân Công là một “tà đạo,” một “virus,” và là một “căn bệnh ung thư.”
Trong một loạt các nghiên cứu chi tiết từ năm 2006 đến năm 2017, cựu Bộ trưởng nội các Canada David Kilgour và các chuyên gia khác gồm các ông David Matas và Ethan Gutmann đã kết luận rằng “nguồn gốc chủ yếu của lượng nội tạng khổng lồ phục vụ cho việc cấy ghép là đến từ việc sát hại những người vô tội: người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng, các tín đồ Cơ đốc giáo, và chủ yếu là các học viên của môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công.” Trong suốt 15 năm qua, Bắc Kinh đã kiên quyết phủ nhận những phát hiện này và gây ra hàng loạt tranh cãi thông qua một chiến dịch tuyên truyền hung hãn. Tài liệu của ông Robertson cũng viết rằng, trong số các diễn biến khác, Bắc Kinh cũng thành lập và thao túng lực lượng đặc nhiệm cấy ghép của Tổ chức Y tế Thế giới, chính cơ quan này cũng bị cáo buộc là bị Trung Quốc lừa dối về đại dịch COVID-19.
Cuối cùng, một thông cáo báo chí của Liên Hiệp Quốc hôm 14/06 đã chấm dứt các cuộc tranh cãi kéo dài này. [Liên Hiệp Quốc] tuyên bố rằng họ cảm thấy “rất lo ngại,” khi 12 chuyên gia nhân quyền hàng đầu của Liên Hiệp Quốc—chuyên về tra tấn, tự do tôn giáo, bắt giữ tùy tiện, và các lĩnh vực liên quan khác—đã trích dẫn “thông tin đáng tin cậy” nói rằng Trung Quốc mổ cướp nội tạng như một hình phạt nhắm vào một số nhóm thiểu số về dân tộc, ngôn ngữ, hoặc tôn giáo, bao gồm cả Pháp Luân Công. Theo thông cáo nói trên, những người bị giam giữ này được biết là phải xét nghiệm máu và siêu âm, trong khi các tù nhân khác thì không. Kết quả của họ được đưa vào cơ sở dữ liệu “nguồn tạng sống”, được sử dụng cho các bệnh nhân phù hợp khi có lệnh thực hiện nhu cầu [ghép tạng]. Tuyên bố báo chí này đặc biệt ở chỗ nó nhận được sự đồng thuận từ một nhóm lớn gồm các chuyên gia độc lập của Liên Hiệp Quốc và được ban hành không thông qua bất kỳ chỉ thị nào.
Cảnh báo này của Liên Hiệp Quốc làm chấn động lương tâm của tất cả chúng ta. Gần đây, Bộ Ngoại giao [Hoa Kỳ] đã kêu gọi Trung Quốc “chấm dứt chiến dịch bức hại các học viên Pháp Luân Công và trả tự do cho những người bị giam giữ vì đức tin của họ,” nhưng nếu không có áp lực, thì lời kêu gọi này sẽ rơi vào quên lãng.
Ông Blinken nên lập tức chỉ thị Cơ quan Tư pháp Hình sự Toàn cầu của ông xem xét những phát hiện của các chuyên gia Liên Hiệp Quốc và đưa tin công bố rộng rãi để đưa ra quyết định công nhận tội ác diệt chủng đối với Pháp Luân Công, cùng với các biện pháp trừng phạt thích hợp. Quốc hội Hoa Kỳ nên thông qua nghị quyết tội ác diệt chủng của cơ quan này và một dự luật lưỡng đảng đang chờ xem xét nhằm chống lại nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng, do các Dân biểu Chris Smith (Cộng Hòa-New Jersey), Tom Suozzi (Dân Chủ-New York) và Vicky Hartzler (Cộng Hòa-Missouri), và Sens. Tom Cotton (Cộng Hòa-Arkansas) và Chris Coons (Dân Chủ-Delaware).
Nếu chúng ta không hành động, Trung Quốc sẽ mở ra một “thời kỳ mới” (“brave new world”) còn đáng sợ hơn cả thế giới phản địa đàng [phát triển theo hướng tiêu cực] hư cấu của nhà văn Aldous Huxley [trong cuốn tiểu thuyết có tựa đề “Brave New World”].
- Video trong bài được trích dẫn từ NTDVN
Bà Nina Shea là một thành viên cao cấp tại Viện Hudson, nơi bà điều hành Trung tâm Tự do Tôn giáo.
Thu Ngân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: