BÀI VIẾT CHUYÊN SÂU: ‘Thật vô đạo đức’ — Các cộng đồng trung tâm Wisconsin hiệp lực ngăn chặn ngành tuabin gió đang rục rịch
tuabin gió vô đạo đức
Các cộng đồng ở Trung tâm Wisconsin đang nỗ lực cùng nhau để xua tan đi bóng mờ mà ngành công nghiệp tuabin gió đang toan tính gây ra.
“Có một cuộc chống đối đang diễn ra ở đây,” luật sư Marti Machtan nói với The Epoch Times. “Cả đời tôi chưa bao giờ thấy các cộng đồng của chúng tôi tham gia nhiều như vậy.”
Ông Machtan là một thành viên của Farmland First, một tổ chức đặt mục đích tạo thuận lợi cho việc thảo luận giữa các thành viên cộng đồng quan tâm đến các chiến thuật chiếm đoạt, cưỡng chế đã biết, được các công ty năng lượng gió công nghiệp sử dụng nhằm lôi kéo các chủ đất nhượng lại quyền sở hữu đất đai của họ bằng chứng thư dưới danh nghĩa năng lượng xanh.
Ông Tom Wilcox — cũng là thành viên của Farmland First đồng thời là chủ tịch hội đồng thị trấn Green Grove ở Owen, Wisconsin — nói với The Epoch Times: “Những công ty này đang lén lút làm ra chuyện này.” Ông nói, “Họ không muốn công khai hoặc cho biết quá trình sẽ diễn ra như thế nào. Trên thực tế, lý do tại sao người dân không hề hay biết việc thực trạng này đang diễn ra một phần là do các nông gia phải đồng ý giữ im lặng về các chi tiết của hợp đồng.”
Ông Wilcox cũng nằm trong Hội đồng Giám sát Quận Clark và là chủ tịch của Phòng Quy hoạch và Phân vùng Quận Clark.
Trong tháng này, ít nhất 13 thị trấn ở trung tâm Wisconsin đã thông qua các sắc lệnh về sức khỏe và an toàn, đặt ra các quy định căn bản cho các công ty đang tìm cách xây dựng tuabin gió cao tới 600 feet (183 mét) và cách nhà của họ gần 1,250 feet (381 mét).
Những nghị quyết này được soạn thảo để giảm thiểu tác hại mà các tuabin gió được biết là gây ra cho con người, đất đai, và môi trường thiên nhiên, bao gồm cả động vật hoang dã.
Tin tức lan truyền sau khi một số thành viên trong cộng đồng thảo luận cởi mở về việc từ chối những lời đề nghị hấp dẫn với số tiền chi trả hơn 1 triệu USD trong 30 năm để xây dựng một tuabin gió trong trang trại của họ.
Tuy nhiên, ông Machtan cho rằng bởi vì các công ty tuabin có thể rút khỏi hợp đồng này với bất kỳ lý do gì, nên khả năng thực sự nhận được số tiền đó sẽ không phải là một vụ đánh cược an toàn.
Đối với ông Wilcox, có quá nhiều câu hỏi chưa có lời đáp, chẳng hạn như hợp đồng này sẽ giao kết như thế nào và có tác động gì đến giá trị nhà đất.
Ban đầu, ông Wilcox cho biết ông có quan điểm rằng người ta có thể làm bất cứ điều gì họ muốn với trang trại của họ.
“Nhưng khi tôi tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này, tôi nhận ra rằng những tuabin gió này hoàn toàn không tốt cho cộng đồng nông nghiệp này,” ông Wilcox nói. “Khi tôi tìm hiểu sâu hơn, tôi nhận ra đây thực sự là một trò lừa bịp như thế nào.”
‘Mất cân bằng, bất công, thiên vị một chiều’
Ông Machtan đã xem xét, đàm phán, và soạn thảo các hợp đồng trị giá hơn một tỷ USD với các công ty có nhiều quy mô khác nhau.
Ông đánh giá rằng các hợp đồng giữa các nông gia và các công ty tuabin gió như RWE Clean Energy — công ty đã tiến vào trung tâm Wisconsin — là tệ hại nhất mà ông từng đọc.
Ông Machtan nói: “Tôi nghĩ rằng mình chưa từng thấy một hợp đồng nào mất cân bằng, bất công, hoặc thiên vị một chiều về phía lợi ích của công ty hơn và gây bất lợi hơn cho nông gia đến như vậy.”
Nhiều điều khoản trong các hợp đồng này trao nhiều quyền hạn đối với đất đai cho công ty năng lượng gió hơn là cho chủ sở hữu đất.
Ông Machtan cho biết công ty năng lượng gió đó có thể rút khỏi hợp đồng bất cứ lúc nào vì bất kỳ lý do gì, trong khi nông gia phải cam kết với những gánh nặng có giá trị kéo dài một thập niên.
Ông nói: “Có những điều khoản chuyển đổi trách nhiệm về pháp lý để các đại công ty đa quốc gia trị giá hàng tỷ dollar này chuyển rủi ro sang cho người làm nông.”
Ông cho biết thêm, bên cạnh đó còn có các tiêu chuẩn ngừng hoạt động không thỏa đáng.
Ông Machtan cho biết: “Một trong những điều mà người ta lo lắng là, bởi vì loại hình sản xuất năng lượng này thực sự không có ý nghĩa trong thời gian dài, nên có nguy cơ là các nông gia sẽ đột nhiên phải gánh chịu trách nhiệm.”
Ông Machtan nói rằng không có sự chia sẻ qua lại giữa cơ hội và rủi ro, nên ông kết luận rằng đây không phải là những dự án năng lượng xanh.
“Đây là thiết kế tài chính với mục đích chuyển rủi ro cho các nông gia và cộng đồng của chúng tôi, trong khi đó mang lại lợi nhuận ổn định lớn cho vốn đầu tư tư nhân,” ông Machtan cho biết. “Điều thực sự thúc đẩy họ là các quỹ hưu trí và các nhà đầu tư khác đang cố gắng mang lại một lợi nhuận ổn định cho các cổ đông của họ với ít rủi ro nhất có thể với sự trợ giúp của chính phủ liên bang cũng như chính phủ tiểu bang của chúng tôi.”
Khuôn khổ ESG
Điện được tạo ra từ gió được quảng cáo là một sự chuyển hướng rõ ràng khỏi sự phụ thuộc vào các nhiên liệu hóa thạch. Việc đốt cháy nhiên liệu hóa thạch được cho là nguồn gốc gây ra tình trạng nóng lên toàn cầu như một số người vẫn tin tưởng.
Tổng thống Joe Biden đã ký ban hành Dự luật Cơ sở hạ tầng Lưỡng đảng vào năm 2021 và Đạo luật Giảm Lạm Phát vào năm 2022. Cả hai đạo luật này đều khuyến khích đầu tư của liên bang và doanh nghiệp vào việc tạo ra một ngành năng lượng tái tạo, một thành phần trong khuôn khổ môi trường, xã hội, và quản trị doanh nghiệp (ESG).
Mặc dù ông Biden tuyên bố rằng các công ty năng lượng xanh sẽ có xuất xứ trong nước, nhưng các cổ đông ngoại quốc và các ngân hàng lớn sẽ là các tổ chức thu lợi nhiều nhất từ các công ty có trụ sở chính tại Hoa Kỳ này.
Cổ đông lớn nhất của RWE Clean Energy — một công ty con của công ty RWE tại Đức — là Qatar Holding LLC, có trụ sở chính tại Qatar.
Ông Machtan nói, “Thật bực mình khi các chính trị gia có thể nói, ‘Các công ty Mỹ đang đầu tư vào năng lượng sạch,’ và về lý thuyết thì nói như thế là đúng, nhưng các công ty mẹ hoặc các nhà đầu tư lớn hoặc cả hai đều là các công ty ngoại quốc.”
Một mối nguy hại cho sức khỏe
Theo tổ chức Công dân Quận Brown Có trách nhiệm về Phong năng (BCCRWE), chỉ ba năm sau khi các tuabin gió được lắp đặt ở Quận Brown thuộc phía đông bắc Wisconsin, hội đồng y tế quận đã tuyên bố những tuabin gió này là một mối nguy hại đối với sức khỏe con người trong một cuộc bỏ phiếu đồng thuận vào năm 2014.
Cho đến nay, tuyên bố này vẫn chưa bị bãi bỏ.
Năm 2015, cựu Giám đốc Y tế Quận Brown Chua Xiong đã phán quyết rằng không có đủ bằng chứng cho thấy liên hệ giữa các tuabin gió với các căn bệnh được báo cáo từ những người sống gần Shirley Wind Power, thuộc sở hữu của Duke Energy.
BCCRWE đã kêu gọi bà từ chức, cáo buộc rằng bà đã đưa ra kết luận dựa trên một “tiến trình rất nhiều thiếu sót trong đó bằng chứng được đưa ra đã bị xem xét có chọn lọc và cân nhắc không nhất quán, hoặc bị bỏ qua hoàn toàn.”
BCCRWE cho biết: “Tài liệu này chứng minh rằng quá trình xem xét bằng chứng của bà Xiong có vô số những sai sót trong quá trình thẩm định và kết luận mà bà đưa ra là không có giá trị.”
Theo một bản tin năm 2016, bà đã từ chức ba tháng sau quyết định của mình để nhận một công việc khác.
Trong một bộ phim tài liệu do BCCRWE sản xuất, ông Kevin Aschenbrenner, một cựu nông gia, đã thảo luận về việc các tuabin gió ảnh hưởng đến đàn gia súc của ông như thế nào.
Ông Aschenbrenner cho biết ông đã mất đi tất cả gia súc của mình vì những vật nuôi này dần dần bị tổn thương và chết đi. Trước đó, đàn gia súc đã không còn tạo ra sữa được nữa.
Ông Aschenbrenner nói: “Mọi chuyện đã tồi tệ đến mức chúng tôi không thể sống nhờ vào gia súc được nữa, và chúng tôi không muốn để cho chúng phải chịu tất cả những tác động mà những tuabin gió này gây ra.”
Ông William Acker, một kỹ sư năng lượng, cho biết trong bộ phim tài liệu này rằng những tác động đó được gây ra bởi những xung động áp suất nằm trong dải sóng hạ âm (infrasound), “về cơ bản đó là những tiếng ồn không thể nghe được.”
“Hạ âm là một loại sóng âm có tần số hertz rất thấp — quý vị có thể nghe thấy nó trong hệ thống âm thanh trên xe hơi của trẻ em ngày nay với một tiếng nổ rất lớn nằm trong dải sóng hạ âm này,” ông nói. “Có thể nghe được sóng hạ âm nếu mức độ tiếng ồn rất cao, nhưng những gì chúng tôi đang ghi lại được từ các tuabin gió này đang cho thấy phần lớn sóng hạ âm đều nằm trong phạm vi không thể nghe được.”
Các gia đình đã báo cáo về chứng rối loạn giấc ngủ, đau tai, nhức đầu, chóng mặt, và đau ngực.
Ông Jay Tibbetts, một bác sĩ y khoa đã qua đời, từng cho biết: “Có một loạt các triệu chứng phổ biến; ví dụ, các triệu chứng đó không chỉ xảy ra ở Shirley Wind này, mà còn có ở khắp nơi trên thế giới.”
Phát ngôn viên của BCCRWE, ông Steve Deslauriers, nói với The Epoch Times rằng các chủ đất — do bị tiền bạc làm phân tâm — đã bỏ qua các chi tiết của hợp đồng này mà về căn bản là cướp đi quyền sở hữu đất đai của họ và sức khỏe cộng đồng của họ.
Ông Deslauriers cho hay: “Một khi quý vị ký đất đai của mình vào hợp đồng, thì quý vị sẽ mất quyền kiểm soát, không chỉ về vị trí chính xác của các tuabin gió này mà còn mất khả năng xây dựng, trồng trọt, và đưa ra các quyết định về vùng đất mà quý vị vẫn sở hữu, nhưng không còn quyền kiểm soát nữa.”
Ông cho rằng, các công ty đó sử dụng các chiến thuật lừa dối để lợi dụng sự thiếu hiểu biết và lòng tham [của người dân].
“Mỗi khi họ đến một cộng đồng mới, họ sẽ đi đến từng nhà và nói, ‘Này, nhìn xem, hàng xóm của quý vị đã ký hợp đồng rồi, và vì dù sao thì quý vị cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên quý vị cũng có thể ký và nhận được tiền từ đó,” ông Deslauriers nói. “Họ sử dụng cùng một chiến thuật đó kể từ khi họ bắt đầu ở Wisconsin, khiến các quan chức thị trấn ký vào và rồi tiếp tục chuyển qua người dân thị trấn.”
Những gì mà ông Deslauriers từng chứng kiến trong quá khứ là các công ty đề nghị các khoản thanh toán chủ động, trong đó các nông gia có thể ghi danh toàn bộ đất đai của họ, rồi được trả các khoản thanh toán hàng tháng.
Ông Deslauriers cho biết: “Khi các tuabin gió này được xây dựng, thì họ sẽ nhận được một số tiền nhất định cho mỗi tuabin.”
Bây giờ, ít nhất là từ những gì ông đã chứng kiến, các chủ đất đang được đề nghị thanh toán cho mỗi megawatt.
“Nói một cách dễ hiểu, tám tuabin gió tại Shirley Wind Power của công ty Duke Energy là những tuabin công suất 2.5 megawatt,” ông nói. “Vào thời điểm đó, đây là những tuabin gió lớn nhất trong cả nước nằm gần các ngôi nhà. Điều này đã dẫn đến việc ba gia đình buộc phải rời khỏi nhà của họ do những điều kiện ở bên trong và xung quanh nhà của họ. Giờ đây các khoản thanh toán đó có vẻ hấp dẫn hơn đối với các chủ đất mà không còn nghi ngờ gì nữa; điều này sẽ dẫn đến tình trạng bỏ trống nhà ở nhiều hơn trong các cộng đồng đông dân cư như của chúng tôi.”
Ông Deslauriers giải thích, những công ty này cho rằng có một sự hiện diện của cộng đồng tốt đến mức họ đã quyết định giảm thiểu những rủi ro này và tối đa hóa các khoản thanh toán cho các chủ đất bằng cách lắp đặt các tuabin gió công suất từ 5 đến 6 megawatt trên đất đai của họ.
“Nếu quý vị làm một phép toán về số tiền này, những gì họ ném cho những nông gia này chỉ là những hạt đậu bé tẹo so với những gì các công ty này kiếm được,” ông Deslauriers cho biết. “Không có giám đốc điều hành nào của công ty Invenergy sống trong phạm vi một tuabin gió cả. Họ hy sinh sức khỏe các gia đình của chúng tôi để đổi lấy sự giàu có của họ. Đây là những hợp đồng thiên vị một chiều khủng khiếp nhất mà quý vị từng thấy.”
Một phát ngôn viên của công ty Duke Energy đã đáp lại đề nghị bình luận của The Epoch Times, cho biết không có bằng chứng nào cho thấy Shirley Wind Power không quan tâm đến việc gây hại cho các khu vực lân cận.
“Trái ngược với những cáo buộc này, các phán quyết của tòa án trong vài năm qua tiếp tục ủng hộ quan điểm của Duke Energy về vấn đề này,” phát ngôn viên đó nói. “Duke Energy tiếp tục là một phần quan trọng của các cộng đồng Quận Brown và Thị trấn Glenmore, cố gắng hợp tác làm việc với tư cách là một bên đóng góp chính để trợ giúp cư dân trong việc thúc đẩy các sáng kiến cộng đồng khác nhau và hành động một cách nhất quán và có trách nhiệm khi chúng tôi tiến tới các nỗ lực năng lượng sạch của mình.”
Quy tắc Starbucks
Ở những vùng nông thôn là mục tiêu xây dựng những tuabin gió này, ông Machtan và những người khác đã lưu ý rằng các nông gia thiếu đại diện pháp lý phù hợp cũng như hiểu biết về bản chất lừa đảo của các hợp đồng này.
Các nông gia thậm chí có thể bị tiền bạc làm mờ mắt nếu họ đang gặp khó khăn để duy trì khả năng tài chính.
Trong một bộ phim tài liệu “Tucker Carlson Originals,” ông Kevon Martis, một nhà quản lý phân vùng sống tại Michigan, người ủng hộ việc phản đối xây dựng các tuabin gió, đã giải thích về “Quy tắc Starbucks.”
“Đừng bao giờ thử đặt một dự án phong năng trong vòng 30 dặm (khoảng 48 km) quanh một quán cà phê Starbucks,” ông Martis giải thích. “Nhóm dân số vốn sẵn sàng trả một mức giá cao cho cà phê có chất lượng cũng chính là nhóm dân số thường có nền tảng giáo dục và tài chính để tổ chức và chống lại các dự án phong năng vô trách nhiệm.”
Các công ty xem những khu vực nông thôn như thị trấn của ông Wilcox là một mục tiêu dễ dàng vì khu vực này có thu nhập thấp, đối với các công ty thì có nghĩa là khu vực này đang khao khát nguồn thu nhập.
Ông Wilcox cho biết ông phát hiện ra phía đông bắc Quận Clark được xem là một khu vực suy thoái kinh tế khi tìm kiếm các khoản trợ cấp liên bang cho băng thông rộng.
Ông Wilcox cho biết: “Có thêm các khoản trợ cấp liên quan nếu các công ty xây dựng các dự án này ở những khu vực đó.”
Tuy nhiên, khi các dự án tuabin gió được đề xướng ở những khu vực giàu có như Nantucket Sound, thì các chính trị gia có nhà ở khu vực đó đã nhanh chóng cho ngừng dự án này.
“Những người xem xét một số đề xướng về phong năng này nhanh chóng nhận ra rằng một trong những lý do khiến cộng đồng của họ bị nhắm mục tiêu là vì cộng đồng của họ nghèo, và họ bị coi là khao khát nguồn thu nhập,” ông Martis cho biết trong bộ phim tài liệu này. “Họ hoàn toàn nghĩ rằng chúng tôi là những kẻ quê mùa ở đây.”
‘Tình hình chỉ trở nên tồi tệ hơn’
Ông nói, những người khác nhau có những phản đối khác nhau về những gì có thể xảy ra nếu các tuabin này được xây dựng ở thị trấn của ông Wilcox.
Ông cho hay, đối với nhiều người mà ông đã từng nói chuyện, việc gây nguy hiểm cho loài đại bàng đầu trắng đang bị đe dọa tuyệt chủng và các loài chim khác khiến họ lo lắng.
Các công ty năng lượng sạch như RWE đã được cấp một giấy phép đánh bắt ngẫu nhiên (incidental take permit), vốn được sử dụng theo Đạo luật về Các loài Có nguy cơ Tuyệt chủng của Hoa Kỳ để bảo vệ các công ty này khỏi trách nhiệm pháp lý khi động vật hoang dã nguy cấp bị tổn hại.
“Họ có một giấy phép đánh bắt ngẫu nhiên có nội dung cơ bản là: ‘Khi một con đại bàng bay vào tuabin và bị chết, chúng tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi không chịu trách nhiệm pháp lý,’” ông Wilcox nói. “Tôi luôn cảm thấy thú vị khi một số người chỉ nghĩ đến phần này của việc xây dựng tuabin gió.”
Mặc dù không có nhiều đại bàng trong vùng này, nhưng ông Wilcox cho biết họ muốn bảo vệ những con đại bàng mà họ đang có.
“Nhưng để đưa một tổ hợp phong năng công nghiệp vào và giết chết nhiều đại bàng hơn tôi từng chứng kiến trong một năm, điều đó thực sự khiến chúng tôi phiền lòng,” ông nói.
Ông cho hay, đối với những người khác, đó là về cảnh quan.
“Chúng tôi có những cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở trung tâm Wisconsin này và đôi khi quý vị còn có thể thấy được cực quang,” ông Wilcox nói. “Tuy nhiên, nếu quý vị có một tuabin gió đang quay với ánh đèn đỏ nhấp nháy, thì phương diện đó của cuộc sống sẽ mất đi.”
Ông nói, những người khác thì quan tâm đến lời phàn nàn về việc giảm giá trị đất đai do các tuabin gây ra.
Theo ông, nếu được lựa chọn, thì người mua sẽ thích chọn một trang trại không có một tuabin nào hơn là một trang trại có tuabin.
Mọi người xem xét các lợi ích về chi phí — công ty đó có khả năng kiếm được bao nhiêu so với số tiền mà chủ đất sẽ kiếm được.
Rồi cũng có những cái bóng chập chờn, và chuyển động của bóng tuabin qua nhà người dân theo một nhịp điệu đều đều nhưng làm cho choáng váng.
“Mọi người nói rằng quý vị có thể kéo rèm, nhưng tại sao quý vị lại kéo rèm trong nhà vì thứ mà quý vị thậm chí không muốn ngay từ đầu và không nhận được bất kỳ lợi ích nào?” ông Wilcox hỏi. “Và, tất nhiên, khi quý vị ra ngoài, trạng thái đó chỉ trở nên khó chịu hơn.”
‘Thật vô đạo đức’
Theo ông Deslauriers, bởi vì luật của tiểu bang do các công ty tuabin này vận động hành lang, nên các thành phố tự trị đã bị tước quyền cấm xây dựng tuabin gió trong thị trấn của họ thông qua các quy định về phân vùng.
“Cơ quan lập pháp đã tước bỏ quyền này và tiểu bang Wisconsin đã ban hành các quy tắc nói rằng các thị trấn không được đưa ra các quy tắc chặt chẽ hơn nữa,” ông nói. “Bây giờ, nếu là một ngôi làng hoặc thành phố, thì quý vị có thể thực thi quy tắc nội bộ và nói không, nhưng các thị trấn nông thôn thì không thể.”
Ông Deslauriers cho biết, quyền hạn đó thuộc về tiểu bang thông qua Ủy ban Dịch vụ Công cộng Wisconsin (PSC), vốn soạn thảo các quy tắc cho phép các công ty tuabin bỏ qua quyền sở hữu đất đai và sức khỏe của các gia đình.
Ông Deslauriers nói: “Điều này khiến các cộng đồng tập trung vào cuộc chiến của họ trước những tác động nghiêm trọng đến sức khỏe và an toàn.”
Theo ông Deslauriers, các thị trấn phải trả một cái giá đắt chỉ để chống lại các dự án này.
Ông Deslauriers cho biết thêm: “Số tiền mà chúng tôi đã chi tại địa phương để ngăn chặn dự án lần trước là một khoản chi phí khó tin đối với các gia đình làm công việc tay chân.”
Tuy nhiên, họ vẫn tiếp tục chiến đấu, với rất ít dấu hiệu trấn an từ các nhà lập pháp của lưỡng đảng.
“Các quy tắc đã được đưa ra là những quy tắc tệ hại nhất áp dụng trên toàn tiểu bang trong cả nước,” ông nhận định. “Các cộng đồng nhỏ lẻ lại chính là những cộng đồng đang phải gánh chịu chi phí lớn để chống lại các công ty phong năng quốc tế này.”
Ông nói, các nhà lập pháp — cả của Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ — từ chối trả lại quyền quy định sự phát triển của phong năng cho các cộng đồng nơi cảm nhận được các tác động.
“Những cộng đồng này đã phải sử dụng nguồn lực rất hạn chế của mình để chống lại những công ty này bằng tất cả sức lực của họ, và đó là những người đang khánh kiệt,” ông Deslauriers cho biết. “Các nhà phát triển phong năng khiến các gia đình bị chia rẽ, hàng xóm xung đột, và cộng đồng tan vỡ. Thật vô đạo đức.”
Nhóm biên dịch tin tức Anh ngữ Epoch Times Tiếng Việt
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times