Khi những kẻ khủng bố Hamas tấn công Israel bằng sự tàn bạo kinh hoàng hôm 07/10, người Israel đã ứng phó ngay lập tức.
Quốc gia này đã phản công bằng các kế hoạch vĩnh viễn kết liễu Hamas, lực lượng vốn đang cai trị Gaza.
Vào thời điểm đó, người Israel đang bị lôi kéo vào các cuộc biểu tình phản đối kế hoạch của liên minh cầm quyền theo khuynh hướng bảo tồn truyền thống nhằm nắm quyền kiểm soát Tối cao Pháp viện thiên tả của quốc gia này — hiện tại, họ đã đặt điều đó sang một bên để đối mặt với mối đe dọa mới.
Hầu như mọi người Israel đều quen biết ai đó đã bị Hamas sát hại, bắt cóc, gây thương tích, cưỡng gian, hoặc khiến họ mất sạch nhà cửa vào ngày hôm đó. Hầu hết mọi gia đình Israel đều có con trai, cha, chồng, hoặc con gái đang tại ngũ hoặc được gọi vào lực lượng dự bị.
Những binh sĩ dự bị sống ở hải ngoại đã bay về quê nhà để tham chiến. Binh sĩ Israel không còn phải thực hiện nghĩa vụ quân sự nữa nhưng vẫn muốn tái nhập ngũ cùng với đồng đội của mình.
Những người Do Thái siêu chính thống (Ultra-Orthodox — nhánh bảo tồn truyền thống của Do Thái Giáo) thường tránh nghĩa vụ quân sự bằng cách theo học tại Yeshivas. Nhưng hôm 08/11, ông Yanki Deri, con trai 40 tuổi của ông Aryeh Deri, lãnh đạo đảng siêu chính thống Shas, đã gia nhập Lực lượng Quốc Phòng Israel (IDF).
Những thường dân đã ngay lập tức tự tổ chức với nhau để đáp ứng những nhu cầu mới do hàng trăm ngàn người đã được điều động trong đêm, thường đi trước chính phủ của họ một bước.
Bà Caryn Oberman chia sẻ với The Epoch Times: “Chúng tôi biết mình không còn nơi nào khác để đi. Chúng tôi đang trong cuộc chiến của cuộc đời mình.”
Bà mẹ sáu con, có hai con trai và một con rể hiện đang tại ngũ, đã tham gia vào các nỗ lực trong cộng đồng Yad Binyamin của mình, để cung cấp thực phẩm cho những binh sĩ trên đường ra tiền tuyến. Cộng đồng này nằm ở một giao lộ lớn.
Nhờ một cậu bé 10 tuổi mà bà Oberman biết được rằng, khi còi báo động không kích kêu lên vang rền và cảnh báo trên điện thoại di động cũng bật lên rất sớm hôm 07/10, thì các anh trai của cậu có lẽ đang được gọi đi nhập ngũ và nhiều binh sĩ sẽ đi ngang qua đây.
Bà cho biết, ngày hôm đó, cậu bé đã lấy đồ ăn dành cho ngày Sabát (Sabbath) và lễ hội, rồi bắt đầu phát thức ăn cho các binh sĩ ở cổng trước của cộng đồng.
Cậu bé và những thanh niên khác trong cộng đồng sau đó bắt đầu phân phát nước đóng chai.
Rồi mọi người nhận ra rằng những binh sĩ này cần thức ăn.
Bà Oberman nói: “Cộng đồng bắt đầu làm bánh mì sandwich và mang thức ăn đến.” Bà cho biết hiện tại họ đã chuẩn bị hàng trăm ngàn bữa ăn, và đang phân phát thực phẩm để bổ sung vào khẩu phần ăn quân đội của những binh sĩ này.
Bà kể, những binh sĩ này “[chỉ] mang theo một chiếc túi đựng đồ cơ bản, mà không có nhiều đồ trong đó. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu thu thập vớ và đồ lót. Cộng đồng của chúng tôi đã thành lập một trung tâm tiếp tế tình nguyện.”
Thức ăn và đồ dùng
Cô Meira Herman, sống ở Jerusalem, cho biết các binh sĩ Israel không phải chịu đói. Nhưng khẩu phần ăn của họ có vẻ đơn điệu, khi mà IDF bị quá tải với việc phải đồng thời cung cấp đồ dùng cho hàng trăm ngàn quân dự bị.
Cô đã tình nguyện đóng gói các phần thức ăn. Cô chia sẻ với The Epoch Times, một người bạn đã nói với cô rằng đơn vị của anh ấy không có gì ngoài món falafel và cơm trắng trong hai tuần trời.
Ông David Greene, cũng sống tại Jerusalem, đã thu thập hàng hóa để quyên góp, nói với The Epoch Times: “Tôi không nghĩ rằng họ có số lượng quân dự bị lớn như vậy để ứng phó và trình diện quân ngũ. Họ chưa bao giờ có số lượng đông như thế này. Họ không có đủ nguồn cung cấp cho tất cả mọi người.”
Ba trong số bốn người con trai của ông Greene hiện đang tại ngũ, hai người ở IDF và một người ở Lực lượng Tuần tra. Trong cuộc trò chuyện qua điện thoại của gia đình với The Epoch Times hôm 12/11, một trong những người con trai của ông, anh Aaron Greene, vừa về nhà sau kỳ nghỉ phép 48 giờ cùng với hai người bạn thân.
Anh Aaron Greene và vị hôn thê sắp cưới, cô Tamar, đã quyết định tiến hành đám cưới như dự định bất kể cuộc tấn công đang diễn ra. Do chàng trai trẻ này cần phải trình diện quân ngũ, nên họ đã dời đám cưới sớm hơn nhiều ngày, giảm quy mô và sắp xếp lại, rồi tổ chức đám cưới vào ngày 09/10.
Chia sẻ với The Epoch Times, anh Aaron Greene cho biết, anh nhận thấy có sự thiếu hụt trong việc cung cấp nón bảo hiểm, áo khoác có tấm giáp chắn, miếng đệm đầu gối, và ống ngắm dành cho súng.
Anh cho biết, là binh sĩ dự bị, đơn vị của anh không được ưu tiên cấp phát các trang thiết bị đời mới. Họ có nón bảo hiểm — những chiếc nón cũ của Lục quân Hoa Kỳ nhưng đội không vừa — và các bộ áo giáp cũ vừa nặng vừa không được thoải mái.
“Trước khi quý vị tiến vào Gaza, họ thường cấp cho quý vị những trang thiết bị tốt hơn,” anh Aaron nói.
Ông David Greene kể về các khoản quyên góp đến từ các nguồn khác nhau. Lúc đầu, người dân mua hàng tại các cửa hàng địa phương để quyên góp. Tuy nhiên, những đồ dùng đó đã được bán hết nhanh chóng.
Ông Greene bắt đầu làm việc với người Mỹ. Ông có một người bạn ở thành phố New York. Người này luôn quen biết những ai sắp đến Israel sẵn sàng mang thêm hành lý. Ông Greene đặt hàng trên Amazon, giao hàng cho người bạn này ở New York, và bà ấy sẽ đưa hàng cho những vị du khách kia.
Ông kể rằng ông đã nói chuyện với các binh sĩ hoặc chỉ huy đơn vị để xác định xem đơn vị đó cần gì. Họ cần mọi thứ, từ quần đùi, vớ, đến khăn lau, và bộ dụng cụ Leatherman, cho đến bàn chải đánh răng và kem đánh răng.
“Chúng tôi mua khăn lau ở Israel. Mọi thứ khác tôi đặt hàng trên Amazon,” ông nói.
Cô Herman cho biết, đồ chống thời tiết lạnh, đặc biệt dành cho binh sĩ đóng quân ở phía bắc đang đối đầu với Hezbollah, hiện đang trở thành ưu tiên hàng đầu.
Cô nói: “Trời đang trở nên khá lạnh. Chúng tôi đã giúp một số đơn vị có được áo khoác lông cừu để họ có thể giữ ấm. Cần rất nhiều đồ giữ nhiệt.”
Bà Oberman cho biết cộng đồng Yad Binyamin đã tìm được nguồn xe đi lại ổn định để đưa hàng hóa từ cộng đồng ra tiền tuyến.
Một số mặt hàng sẽ không thể tìm thấy trong các cửa hàng đồ dùng của Lục quân Hoa Kỳ.
“Chúng tôi cần 80 cặp áo tzitzit màu xanh lục,” ông Greene nói khi đánh dấu vào một danh sách đồ dùng mà ông có thể cố gắng thu thập. Tzitzit là loại áo lót có tua rua dành cho nam giới Do Thái. Những binh sĩ cần mặc đồ màu xanh lục để phù hợp với quân phục của họ.
Cô Herman cho biết cô đang thực hiện một dự án buộc tua rua tzitzit lên áo phông xanh cho binh sĩ. Các áo này sẽ được gửi đến những binh sĩ nào đã yêu cầu.
Ông Greene nói: “Quý vị sẽ không thể tin được sự hào phóng này.”
Ông Greene cho biết một người bạn vừa bay từ New Jersey tới. Ông nói: “Ông ấy kể khi ông ấy đang nhập cảnh tại El Al thì một người phụ nữ bước đến gần ông ấy và nói, ‘Tôi tên là như này. Tôi thường xuyên làm việc này cho những binh sĩ. Tôi có bốn túi vải thô. Tôi sẽ trả tiền hành lý cho tất cả những túi vải thô đó. Ông có thể mang theo giúp tôi được không?’ Ông ấy nói không vấn đề gì. Thế là số hàng này về được đây một cách thật không thể tin được.”
Cùng hành động
Cuộc khủng hoảng này đã tạo ra những nhu cầu vô tận, làm gián đoạn mọi phương diện của cuộc sống. Gia đình nhà Greene quen biết những người về hưu đang [làm công việc] gấp gọn đồ giặt ủi tại những khách sạn thiếu nhân sự. Những người khác thì đến các trang trại để giúp thu hoạch cà chua, bơ, và ô liu.
Những bà mẹ có con nhỏ, chồng của họ phải ra trận, giờ đây cần có người chăm sóc con nhỏ khi họ quay trở lại làm việc. Một số đã chuyển đến ở với ông bà. Các chương trình chăm sóc trẻ em mới đã xuất hiện để giúp đỡ họ.
Anh Zak Vilschick di cư từ Hoa Kỳ đến Israel hồi mùa hè. Anh sẽ gia nhập IDF vào tháng Một tới.
Hiện tại, anh đang tham gia một chương trình dành cho những binh sĩ tương lai giống như anh, được gọi là “những người lính đơn độc,” những người không có gia đình ở Israel. Ngôi làng Ramat Yohanan, một khu định cư (kibbutz) gần Haifa, đã nhận nuôi nhóm của anh ấy. Điều đó có nghĩa là họ sẽ gọi nơi đó là nhà khi ở trong quân đội, trở về khi được nghỉ phép hoặc nghỉ lễ. Hiện tại họ đang sống ở đó.
“Khu định cư này đã thay đổi,” anh kể với The Epoch Times hôm 10/10. “Bởi vì phần lớn tất cả thanh niên đều đã được điều động để phục vụ quân ngũ.”
Trẻ em thì hồi hộp, còn mẹ của các em thì quá tải khi phải gánh vác mọi việc mà không có chồng bên cạnh. Anh Vilschick nói: “Mọi thứ hơi ngưng trệ một chút. Ở đây mọi người đều thiếu nhân lực. Siêu thị của chúng tôi gần khu định cư có hàng dài người xếp hàng mà thời gian mở cửa lại ngắn hơn.”
Anh Vilschick và những người bạn của mình cảm thấy nản chí. Anh nói: “Chúng tôi đến đây để tham gia quân dịch. Mọi thứ đột nhiên diễn ra và chúng tôi không thể làm gì được.”
Họ đã chọn đồn trú xung quanh khu định cư này.
“Phần lớn trong số đó đã phụ giúp cho các gia đình trẻ,” anh cho biết.
Họ mở nhà trẻ ba giờ một ngày.
Anh chia sẻ, “Chúng tôi có lớp nghệ thuật, thủ công, và bóng đá,” giúp các bà mẹ được nghỉ ngơi.
Không chỉ trẻ em mới cần được chăm sóc. Một người lính dự bị mà cô Herman quen biết cũng có một con vật được cứu hộ. Khi người chủ được triệu tập vô thời hạn, con chó mù này cần một sự chăm sóc ổn định. Cô Herman đã nhận Coco hôm 12/10.
Một số động vật cũng cần được nhận nuôi như vậy. Số khác đã bị bỏ rơi khi gia đình chủ của chúng bị sát hại hôm 07/10. Bà Kerry Greene, vợ của ông David Greene, nói với The Epoch Times, một số người cũng đang nhận nuôi những con vật đó.
Bà cho biết các nhóm trò chuyện trên WhatsApp đã liệt kê tất cả các cơ hội tình nguyện. Bà đã chứng kiến những người hàng xóm đang thu thập quần áo mới và ít sử dụng cho những người được di tản cũng như tổ chức một chiến dịch quyên góp đồ chơi cho trẻ em di tản vào dịp Chanukah trong tháng Mười Hai. Mọi người quyên góp đồ ăn vặt như thịt bò khô và Bamba, một thương hiệu đồ ăn vặt nổi tiếng của Israel.
“Có rất nhiều đám cưới đang diễn ra nhanh chóng. Những người cung cấp món ăn và người tổ chức đám cưới đang hoàn toàn cống hiến thời gian, sức lực, nỗ lực của họ, bất cứ thứ gì để giúp các cặp đôi trẻ này kết hôn.”
“Có vẻ như người Israel là những người giỏi nhất khi gặp khó khăn. Chúng tôi chỉ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì cho bất kỳ ai. Thật không may, không phải lúc nào quý vị cũng thấy điều đó. Nhưng khi chúng tôi gặp khủng hoảng, chúng tôi vẫn ổn.”
Cơ hội dành cho mọi người
Một số tình nguyện viên đã áp dụng các kỹ năng chuyên môn của mình vào công việc này.
Bà Adina Kamien là người phụ trách nghệ thuật hiện đại tại Bảo tàng Israel ở Jerusalem và có một con trai đang phục vụ ở Gaza.
Nói với The Epoch Times, bà cho biết, những tuần đầu tiên sau vụ tấn công hôm 07/10, công việc của bà là làm bánh mì sandwich tại nhà hàng Casa Lavi, nơi quyên góp thực phẩm cho binh sĩ và những người khác đang gặp khó khăn.
Sau đó, bà nhìn thấy một quảng cáo đang tìm kiếm tình nguyện viên phục vụ những người di tản tại Khách sạn Grand Court ở Đông Jerusalem, hiện là nơi trú ngụ cho những người chạy trốn khỏi các cộng đồng bị tấn công trong vụ tấn công ngày 07/10 hoặc bị Hezbollah tấn công bằng hỏa tiễn ở phía bắc.
Hai nhà giáo dục đã thành lập một trường học tạm thời và trường mẫu giáo tại khách sạn.
Bà chia sẻ: “Đương nhiên là tôi sẽ làm điều gì đó liên quan đến nghệ thuật.”
Bà đã cùng một số phụ nữ khác ở độ tuổi 50 thành lập một sân nghệ thuật cho trường học, với những chiếc bàn được bày biện cho các món đồ thủ công như bột màu, ảnh ghép, hạt cườm, và quả cầu bằng lông, “toàn là những thứ đơn giản.”
Khu nghệ thuật này bắt đầu mở cửa vào buổi sáng. Khi các trường học mở cửa trở lại và Bộ Giáo dục tiếp nhận, thì dự án này đã chuyển sang buổi chiều để cho trẻ em tham gia hoạt động sau giờ học.
“Bây giờ vẫn vậy,” bà nói. Khu nghệ thuật được tài trợ với các đồ dùng và tiền quyên góp, cộng với sự giúp đỡ từ các tình nguyện viên thanh niên đang trong một năm phục vụ cộng đồng.
Ban đầu, bà Kamien có thời gian để làm việc này vì bảo tàng nghệ thuật đã tạm dừng hoạt động.
Các chuyên gia khác bị gián đoạn công việc cũng rảnh rỗi để giúp đỡ. Bà Allison Pollock, một nhân viên xã hội về chăm sóc sức khỏe, có nhiều thời gian rảnh rỗi khi các bệnh viện và phòng khám cắt giảm các hoạt động không cần thiết.
Bà nói với The Epoch Times: “Vì vậy, tôi bắt đầu làm việc tại khách sạn này với những người cao niên đến từ Yechini, một ngôi làng (moshav) của người Yemen gần Sderot.” Ở Israel, moshav là các cộng đồng nông thôn chứ không phải là trang trại tập thể như kibbutze.
Bà cho biết, họ là một cộng đồng gắn kết chặt chẽ.
“Họ ở đó ít nhất cũng 60 năm rồi. Họ đều quen biết nhau. Một số người kết hôn với họ hàng của nhau. Họ đã quen biết nhau từ rất lâu.”
Bà nói, họ đến từ khi còn nhỏ và đã thích nghi với cuộc sống của người Israel. Tuy nhiên, một số người không biết chính xác ngày sinh nhật của mình.
Bà cho biết, có hai nhóm được thành lập, một nhóm dành cho những người đến từ Yechini và một nhóm dành cho những người đến từ Sderot. Các nhân viên xã hội và nhà tâm lý học làm việc ở đó để giữ cho chấn thương tâm lý cấp tính không trở thành chứng PTSD.
Bà Pollock cho biết Yechini đã có năm hoặc sáu người thiệt mạng hôm 07/10 nhưng không bị thiệt hại nặng nề như một số cộng đồng khác. Một người đàn ông đã chạy từ nhà này sang nhà khác để cảnh báo người dân. Hầu hết họ đều trốn trong các căn phòng trú ẩn của họ trong nhiều giờ.
Một người phụ nữ trong nhóm của mình sống gần cổng trước và chứng kiến một binh sĩ đã bị sát hại ngay trước nhà mình. Không rõ khi nào họ có thể trở về nhà. Một số người đã quay trở lại để tiếp tục công việc đồng áng.
Các bệnh nhân của bà, lớn tuổi hơn, không thiên về trị liệu. Đôi khi, họ muốn nói chuyện, nhưng những lúc khác, họ cảm thấy như tất cả đã được nói ra.
Vì vậy bà ấy tìm kiếm thêm các hoạt động khác.
Bà cho biết: “Chúng tôi sắp tổ chức một buổi dạy nấu ăn. Đó là một quy trình kéo dài hai giờ đồng hồ về cách làm món couscous.”
Bà Pollock có một cậu con trai đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, một cô con gái đang phục vụ các thương binh, và người chị song sinh của cô là một thường dân đang phục vụ trẻ em sau giờ học.
Cô Herman cho biết, các dự án tình nguyện sử dụng nhiều nhân sự sẽ giúp ích theo những cách khác.
Khi cuộc khủng hoảng bắt đầu, cuộc sống ban đầu bị đảo lộn, nhiều công việc bị đình trệ, trường học đóng cửa, và mọi người lao vào công việc tình nguyện. Hiện giờ, nhiều người đã quay lại làm việc và kinh doanh, quay lại cuộc sống bình thường — nhưng chỉ ở một mức độ nào đó.
Cuộc sống có thể bình thường đến mức nào khi chiến tranh đang hoành hành, với rất nhiều thanh niên trai tráng được triệu tập, với rất nhiều sự đau buồn đối với những người bị sát hại, bị bắt cóc, hoặc lạm dụng vào ngày 07/10? Cô nói rằng mình thấy thời điểm này giống như là “Thời điểm Chạng vạng” vậy.
Cô bày tỏ: “Đây là khoảng thời gian kỳ lạ. Lúc đầu, mọi người cần phải làm gì đó với thời gian của mình. Bây giờ, rất nhiều người vẫn tiếp tục công việc thường nhật của mình, [nhưng] thật khó để giữ được sự tập trung.”
“Họ cần có được cảm giác như đang trả ơn cho ai đó. Rất nhiều người cần phải tránh bị phân tâm, đặc biệt nếu lúc này họ có những người thân thiết đang tham gia trong quân ngũ.”
“Điều đó tốt cho tinh thần của họ,” cô nói. “Điều tồi tệ nhất mọi người có thể làm trong những lúc như thế này là ngồi ở nhà, không làm gì, và cảm thấy suy sụp tinh thần.”
Làm việc với người khác và dành thời gian với họ sẽ giúp giảm bớt nỗi đau khổ.
Bà Oberman cho biết công việc tình nguyện giúp bà vượt qua thời điểm này. Là một nhà trị liệu vật lý và cùng với chồng là một bác sĩ, gần đây bà làm công việc thu thập vật dụng y tế. Hệ thống chăm sóc sức khỏe của Israel đã bị ảnh hưởng. Liệu pháp trị liệu tại bể bơi mà bà thực hiện với những người cao niên đã bị tạm dừng vì họ không thể đến hầm trú ẩn đủ nhanh khi bị hỏa tiễn tấn công.
Bà Oberman nói với vẻ cay đắng rằng, Bệnh viện Barzilai ở Ashkelon đã bị trúng ít nhất 4 quả hỏa tiễn của Hamas kể từ ngày 07/10, điều mà báo chí thế giới hầu như im lặng.
Bà không phải là người được phỏng vấn duy nhất nói với The Epoch Times rằng bà tự cô lập mình khỏi tin tức về cuộc tấn công của Hamas.
Bà nói, “Tôi đã chọn không đọc và không nghe về nỗi kinh hoàng này. Tôi thấy mình không cần phải biết mức độ dã man của cuộc tấn công. Tôi quyết định rằng mình nên tập trung vào lòng tốt và sự đoàn kết như mọi người đang làm.”
Bà bày tỏ, người Mỹ gốc Do Thái “phải biết về điều đó. Tôi không cần phải biết về điều đó, bởi vì mọi nơi tôi đến, tôi đều thấy sự thay đổi trong hành vi của mọi người. Tôi có thể cảm nhận được điều đó trong không khí. Tôi thấy những dấu hiệu. Không nơi nào quý vị đến mà không có những người từng quen biết một người khác đã bị sát hại hoặc bị bắt cóc.”
“Thỉnh thoảng, tôi đọc được một câu hay nghe được một câu, mà ước gì mình đừng biết thì hơn. Vì tôi thích sự ngây thơ khi nghĩ rằng không ai có thể dã man đến thế.”
Bà nói rằng mình muốn “chú tâm vào bản tính lương thiện của con người và sự tử tế của mọi người, và sự kiên cường cũng như tấm lòng mà mọi người đang làm cho nhau.” Và công việc tình nguyện của bà là một phần trong đó.